Cô biết người này, đó là Chu Khải Minh bạn trai của Hà Linh Vân, cô đã thấy qua trong trương lai, đôi mắt của đối phương đỏ thẫm, nắm đấm phát ra tiếng vang lộp cộp, nói rõ là một kẻ không tốt.
Bà Hương không quen anh ta, cho rằng người này không thuộc về nhóm ba người kia, thế nên bước đến bên cạnh Tô Niệm Tinh dùng tiếng phổ thông nói: "Để bà đuổi cậu ta."
Nói xong còn ra dấu với Tô Niệm Tinh tránh sang một bên để nhường chỗ cho bà, Tô Niệm Tinh đưa tay ra chặn bà lại, nhỏ giọng nói với bà: "Đi gọi Cường đần đến đây. Người này đến để gây chuyện."
Bà Hương liếc mắt nhìn Chu Khải Minh, ánh mắt u ám của đối phương chỉ cần nhìn một cái thôi đã đủ làm cho người ta run rẩy.
Các cô tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ta, bà Hương vỗ bả vai của Tô Niệm Tinh, quay người rời khỏi.
Chu Khải Minh cũng không quan tâm đến bà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh, chỉ về phía cô rồi chửi ầm lên: "Xem ra cô cũng biết tôi? Vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi và bạn gái của tôi đã yêu nhau được năm năm, nhưng bởi vì cô, nên cô ấy mới chia tay với tôi. Người ta thà phá hủy 10 tòa thành còn hơn phá hoại hạnh phúc một gia đình. Còn cô thì giỏi rồi, phá hỏng nhân duyên của người khác, thiên lôi phải giáng xuống đầu cô!"
Anh ta chửi khó nghe vô cùng, thô tục như là đốt tiền rồi vứt ra bên ngoài, rất nhanh xung quanh đã có một đám đông tụm lại để xem náo nhiệt. Trước nay người Hương Giang luôn thích kết cục có hậu, người đi phá hủy nhân duyên của người khác như Tô Niệm thì đã không đúng trong lòng của mọi người rồi, liên tục chỉ trích Tô Niệm Tinh không nên làm như vậy.
Tô Niệm Tinh mở miệng muốn giải thích cho chính mình, có lẽ do người đàn ông này không chỉ có dáng người khôi khô mà còn có giọng nói to lớn, cô la khô cuống họng cũng không nói lại đối phương.
Đáng giận nữa là anh ta ỷ vào mình là đàn ông, sức lực mạnh mẽ, hai tay hất tung quẻ trên bàn xuống mặt đất, một tay nắm lấy cánh tay cô rồi dùng chân đạp lên.
"Này, tại sao cậu lại đánh người ta như thế!" Dì bán khoai lang cách vách không vui, lập tức đến ngăn cản, nhưng lại bị anh ta đạp một phát ngã xuống đất.
Tô Niệm Tinh muốn chạy đến đỡ dì bán khoai, nhưng cánh tay lại bị Chu Khải Minh siết quá chặt, sức lực quyết tâm như thể muốn bóp gãy tay của cô, cô đưa tay ra muốn chống trả, nhưng vào lúc này thể lực của nam và nữ cách xa nhau lại được thể hiện vô cùng rõ ràng, cô không chỉ không thể chạm vào đối phương mà còn bị đối phương đập vào tường, khung xương của cô đau như gãy, đây thật sự là ẩu đả.
Quần chúng vây xem thấy anh ta đánh người, sợ đến mức nhảy ra can ngăn: "cô ấy không đúng, nhưng cậu không được đánh người ta. Huống chi còn là người không liên quan, cái tên xấu xa này..."
Tô Niệm Tinh cảm thấy trước mắt như nổ đom đóm, tất cả bên tai là tiếng thô tục đầy bão tố từ song phương, bởi vì nói tiếng Quảng Đông, tốc độ còn rất nhanh, dù sao trình độ tiếng Quảng Đông của cô chỉ mới là sơ cấp, nói quá nhanh cô sẽ không hiểu, đầu óc xoay chuyển càng chậm chạp.
Bỗng một bên bím tóc của cô bị túm lấy, cô đau đến nỗi hít hà, vô ý thức đưa tay ra nắm lấy tay anh ta để anh ta buông ra, đối phương giống như rất thích thú, không chỉ không buông mà còn nắm chặt hơn, hai tay anh ta nắm lấy đầu cô đang định đập lên trên tường thì bỗng một tiếng quát vang lên: "Dừng tay!"
Quần chúng vây xem bị người ở bên ngoài gạt ra, Cường đần mang theo vài tên đàn em chạy đến, rõ ràng là bọn họ đang mặc Âu phục, nhưng nhìn dáng người, lại đeo thêm bông tai, hình xăm ở tay và ngực đã nói lên thân phận của bọn họ không hề bình thường.
Chu Khải Minh chỉ có một người, đối phương lại người đông thế mạnh, mà dáng người của Cường đần lại cao to hơn mình, cho dù là số lượng hay sức mạnh thì anh ta vẫn không thể địch lại những người này. Anh ta vội vàng buông Tô Niệm Tinh ra, cúi đầu khom lưng mỉm cười lấy lòng với bọn họ: "Các vị đại ca, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Bởi vì thần côn (*) này đoán mệnh không chính xác, tôi mới nói đạo lý với cô ấy! Chứ không phải muốn cướp địa bàn Vịnh Đồng La."
Cường đần lộ ra biểu cảm "Mày nhìn tao giống đồ ngốc không ", không nói lời nào đã vẫy tay về phía mấy tên đàn em: "Dám bắt nạt người mà Đông Hưng Xã chúng tao coi trọng, rõ ràng là không coi mặt mũi anh em tao ra gì. Đánh cho tao!"
Anh Đại Sơn vừa lên tiếng, lập tức bao vây Chu Khải Minh...
Cường đần đỡ Tô Niệm Tinh ngồi trên đất dậy: "Cô không sao chứ?"
Tô Niệm Tinh chùi mũi, chảy máu mũi rồi, cô lấy khăn giấy từ trong túi ra nhét vào mũi, đỡ dì bán khoai lang dậy, hỏi dì có sao không?
Dù sao dì bán khoai lang cũng lớn tuổi rồi, không thể so được với người trẻ tuổi như cô, đẩy nhẹ một cái cũng có thể bị gãy xương.
Dì bán khoai lang vuốt bộ vị bị ngã, lắc đầu nói không sao, đẩy đám người ra rồi giẫm đạp cùng nhóm người trong giang hồ: "Ai bảo mày đạp tao! Tao đạp chết mày!"
Bà Hương kiểm tra cô tự trên xuống dưới một phen, tuy nói là vì cô tiết kiệm tiền, trông rất cũ kỹ, nhưng quần áo vẫn trông rất sạch sẽ, bây giờ trên bộ độ đậm màu chỉ toàn là tro bụi, còn có vài dấu chân, lo lắng cô sẽ bị đánh nội thương nên vội vàng dò hỏi: "Con có thấy chỗ nào không ổn không?"
Tô Niệm Tinh sờ bả vai đau nhức, thời gian qua những ấm ức vẫn tích tụ lại đến nay, bây giờ lại thua trận trong giọng nói dịu dàng này, sống cả hai đời, đây là lần đầu tiên cô bị người ta đánh, cô biết bản thân xuyên việt, không có người thương không có người yêu và cũng không có tiền, cô cố gắng sống sót, thế mà lại bị người ta bắt nạt. Cô chỉ đoán mệnh, ăn ngay nói thật mà thôi, anh ta làm được cô cũng không nói, dựa vào đâu mà đánh cô chứ!
Hu hu hu!
Tô Niệm Tinh ôm bà Hương khóc ròng ròng. Đứa trẻ có mẹ là kho báu, còn không có thì đứa trẻ chỉ như một cây cỏ dại. Cô là một cây cỏ dại không cha không mẹ, nhưng quá mệt mỏi rồi, kiếm tiền thật là khổ cực.
Cô khóc như mưa, như nước sông Hoàng Hà vỡ đê tuôn trào, vĩnh viễn không ngừng.
Bà Hương vỗ lưng của cô, đau lòng cho cô gái bé nhỏ này, chỉ mới hai mươi tuổi, đã phải rời khỏi quê hương ra bên ngoài kiếm sống, cô dũng cảm đối mặt, nhưng trên đời này lại có một đám người ỷ mạnh hϊếp yếu.
Bà quay đầu nhìn về phía kẻ cầm đầu, vô ý văng tục.
Tô Niệm Tinh bị bà làm giật mình, lau nước mắt, thu giọng lại: "Sao vậy ạ?"
Bà Hương không trả lời cô, mà chỉ giúp cô chỉnh sửa lại mái tóc, Tô Niệm Tinh sờ lêи đỉиɦ đầu, bím tóc rối bời, cô giật sợi dây thun xuống, buộc lại một lần nữa.
Ở Hương Giang cái gì cũng đắt, ngay cả cắt tóc cũng không rẻ, tóc của nguyên thân vừa khô vừa vàng, vì để tiết kiệm tiền, nên cô không cắt tóc. Trong mắt người dân ở Hương Giang, trông bím tóc rất quê mùa, nhưng bởi vì không muốn nó lộ ra bên ngoài, nên cô vẫn chọn thắt tóc lại. Sau khi chỉnh sửa lại một lần nữa, thì lại trở thành một cô nương sạch sẽ.
Lúc này bà Hương mới ra dấu với cô. Tô Niệm Tinh nhìn theo tầm mắt của bà, Chu Khải Minh vừa nãy vẫn còn càn rỡ ngang ngược nhưng bây giờ thì trông giống một con chó nhà đang nằm trên mặt đất, cơ thể anh ta co ro trên đất, đôi tay ôm lấy đầu, gương mặt đó đã không còn một chỗ nguyên vẹn, anh Đại Sơn là người trong giang hồ, nên biết rõ chỗ nào bị đánh sẽ đau. Máu mũi của anh ta chảy từ cằm xuống, không giống người còn sống mà giống như một thi thể, chỉ có thể nằm co rúm đầy máy móc.
Bà Hương sợ bọn họ sẽ đánh chết người, vừa định bảo dừng lại, không ngờ cách đó không xa có hai người mặc trang phục cảnh sát chạy đến, trên tay bọn họ cầm một cây gậy điện, huýt sáo, ra hiệu cho bọn họ mau chóng ngừng lại không được đánh nữa.
Đám người anh Đại Sơn lập tức buông tay ra, ngoan ngoãn đứng sang một bên, cảnh sát kéo đám đông ra, nâng Chu Khải Minh nằm trên mặt đất dậy, trừng mắt nhìn đám người đã ra tay: "Các người hành hung người khác ở ngoài đường, nhanh theo tôi về cục cảnh sát."
Anh Đại Sơn nhai kẹo cao su, ôm cánh tay, dáng vẻ như đã quá quen với cảnh tượng hoành tráng này: "Cảnh sát à, cái gì mà hành hung người khác ở bên đường? Chúng tôi không có đánh cậu ta. Vừa rồi chúng tôi chủ làm việc tốt là dìu cậu ta đứng dậy mà thôi. Không tin ngài thử hỏi cậu ta xem?"
Cảnh sát dò hổ Chu Khải Minh: "Những gì cậu ta nói là sự thật ư?"
Chu Khải Minh mở to miệng định nói gì đó, Tô Niệm Tinh lại vén tay áo lên, nói với cảnh sát: "Cảnh sát, là do anh ta đánh tôi trước, dì này cũng là bởi vì muốn giúp tôi nên mới bị anh ta đánh, những láng giềng ở đây có thể làm chứng cho chúng tôi."
Dì bán khoai lang lập tức phụ họa: "Đúng đúng đúng, là do cậu ta đánh Tiểu Tinh trước đấy thôi, tôi chỉ tới khuyên can, cậu ta không chịu nghe tôi thì thôi đằng này còn đá tôi một cái. Bây giờ eo của tôi vẫn còn rất đau."
Nhìn hai người này trông rất thảm, vừa rồi cảnh sát còn nghĩ rằng ba người này là do bị mấy tên giang hồ đánh, không ngờ lại là người đàn ông này ra tay trước, lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Chu Khải Minh: "Hai người này nói có đúng không?"
Chu Khải Minh bị kẹp giữa hai cảnh sát, ngẩng đầu nhìn những tên giang hồ này, mỗi người đều rất to con, trông không dễ chọc chút nào. Nếu nói sự thật cho Cảnh sát biết, không chừng bọn họ sẽ bị bắt, nhưng mà anh ta cũng sẽ bị bắt theo cùng. Đến lúc đó sẽ lại bị bọn họ đánh nữa. Thế là anh ta vội vàng nói: "Chỉ là chút hiểu lầm mà thôi."
Anh ta chỉ vào mặt mình: "Hai người đó cũng có đánh tôi nữa."
Đương nhiên đánh lộn là chuyện không đúng, nhưng ba người này không có bị gãy tay gãy chân, cũng không đạt đến cấp bậc bị thương nhẹ, hai bên nhận sai, thì cũng sẽ không bị bắt.
Đương nhiên là Tô Niệm Tinh sẽ không thể để đám anh Đại Sơn bị bắt, chí ít là không thể bởi vì ra mặt cho cô mà bị bắt được, cô vội vàng nói: "Đúng đúng đúng. Chúng tôi chỉ có chút hiểu lầm, đã hoà giải xong rồi."
Cảnh sát thấy hai bên đã không muốn truy cứu nữa, chỉ đành giáo dục vài câu, lập tức thả người.
Chu Khải Minh ngay cả cái kính bị vỡ tan này cũng không cần, chạy vội đi.
Anh Đại Sơn thấy Tô Niệm Tinh thả đối phương đi, đầu lưỡi chống quai hàm, khịt mũi khinh thường: "Nó bắt nạt cô, cô bỏ qua cho nó như vậy? Cô đúng là tốt bụng mà."
Hai chữ tốt bụng này phải thêm dấu ngoặc kép, Tô Niệm Tinh không còn cách nào khác, ngược lại cô còn muốn truy tố tiếp, nhưng những người này vì cô mà ra tay nặng như thế, nên không thể bọn họ bị bắt giam được? Chỉ đành thả người thôi.
Cường đần để mấy anh em Đại Sơn về trước để đi làm, để một mình anh lại: "Nếu anh Tiêu hỏi tao đang ở đâu thì nói cho anh ấy biết, tao đang ở chỗ này."
Mấy anh em Đại Sơn vỗ bả vai anh, ồn ào rời khỏi. Quần chúng xem náo nhiệt thấy không còn gì để xem, cũng lần lượt rời khỏi.
Cường đần giúp dọn những quẻ bói lại một lần nữa, bà Hương ngồi xuống giúp Tô Niệm Tinh xoa bóp eo.
Trải qua một trận náo nhiệt như vậy, những vị khách chân chính muốn xem bói chỉ còn lại một nửa.
Tô Niệm Tinh nhìn mấy vị khách, hỏi bọn họ là ai muốn xem bói?
Đám người đưa mắt nhìn nhau, có người con gái là bạn của nhau, vừa định đến để xem bói, nhưng nghe thấy những gì người đàn ông đó nói, cảm thấy cô không đáng tin, nên hỏi: "Thật sự là cô sẽ phá hỏng nhân duyên của người ta à?"
Tô Niệm Tinh thở dài: "Trong tương lai anh ta là một kẻ bạo lực gia đình, tôi chỉ nói tình hình thực tế cho bạn gái anh ta biết mà thôi, ai ngờ đối phương lại khai tôi ra."
Con mẹ nó đúng là xui xẻo, xem bói còn bị đánh. Hết lần này đến lần khác cô chỉ kiếm được năm mươi đồng tiền mà thôi, nếu lần sau đối phương còn đến nữa, cô nhất định phải lấy thêm tiền. Thiệt thòi quá lớn.
Những cô gái nghe thấy cô đang làm việc tốt, ba người thương lượng một lúc, thế là trong đó có một người ngồi xuống, đưa tay lên trên bàn: "Tôi cũng muốn xem đường tình duyên."
Sau khi coi quẻ cho khách xong, bà Hương bước ra tiệm bánh bao cầm theo quả trứng gà vừa mới luộc xong, giúp cô lăn ở vị trí máu bầm: "Ra tay quá nặng rồi. Tại sao lại không đánh chết cậu ta chứ!"
Tô Niệm Tinh vuốt chỗ đau nhức: "Có phải trông rất xấu xí không?"
"Tạm được. Qua hai ngày thì sẽ bớt thôi." Bà Hương an ủi cô: "Sau này cậu ta sẽ không dám đến tìm con nữa."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Bây giờ con chỉ cảm thấy cái nghề này thật sự rất khó kiếm sống. Nếu coi không chính xác thì sẽ không có khách, còn nếu coi chính xác thì sẽ gặp nguy hiểm."
Bà Hương bị dáng vẻ khổ não của cô chọc cười, sợ cô sẽ thật sự đáng mặt lòng tin, thế nên đã động viên cô: "Làm nghề nào cũng sẽ gặp nguy hiểm. Làm tài xế thì lo sẽ gặp tai nạn, mở quán ăn thì lo sẽ không có khách, đi làm thì lại lo sẽ bị khách làm khó lắm dễ. Làm người chỉ cần vui vẻ, vui vẻ là một ngày, không vui vẻ cũng là một ngày, vậy tại sao lại không vui chứ."
Tô Niệm Tinh luôn cảm thấy lời thoại này rất quen thuộc, cẩn thận nhớ lại, đây không phải là lời thoại kinh điển của những bộ kịch Hồng Kông à. Cô nhịn không được mà phụt cười.
Cuộc đánh nhau ngày đó đã mang đến ảnh hưởng không thể xoá nhoà cho việc buôn bán của cô, mấy ngày sau, ảnh hưởng của báo chí mang đến càng lúc càng mờ nhạt, độ nổi tiếng của hàng bói nhà cô càng ngày càng thấp.
Hôm nay vào lúc chín giờ tối, Tô Niệm Tinh mới tiếp đón được vị khách đầu tiên trong ngày - Cũng là vị khách cũ của cô.
Khuôn mặt Hà Linh Vân tràn đầy vui mừng, sau khi ngồi xuống lại nhờ Tô Niệm Tinh coi cho cô ấy một quẻ.
Thấy cô ấy tới, Tô Niệm Tinh có chút bó tay, bản thân suýt chút nữa đã bị bạn trai cô ấy đánh chết, cô ấy không chỉ không xin lỗi, mà còn như một người không biết gì, người phụ nữ này còn có lương tâm nữa không? Mình giúp cô ấy thoát khỏi cuộc hôn nhân bạo lực gia đình, cô đưa bảng giá cho cô ấy nhìn: "Bây giờ tôi lên giá rồi. Coi một quẻ ít nhất cũng phải năm trăm. Xét thấy lần trước tôi suýt chút nữa đã bị bạn trai cô đánh chết, thế nên tiền coi quẻ cô phải tăng gấp đôi."
Hà Linh Vân ngẩn người, không dám tin nói: "Anh ta đến đây tìm cô để tính sổ?"
"Không phải cô nói cho anh ta biết, là do tôi phá hủy nhân duyên của hai người à?" Trong lòng Tô Niệm Tinh bốc lửa: "Nếu không phải cô nói cho anh ta biết thì làm sao anh ta biết được chứ?"
Ở Hương Giang có nhiều sạp coi bói như vậy, người đoán mệnh nhiều vô số kể, đối phương vừa đến đường Bách Đức Tân thì đã ngay lập tức đến chỗ của cô, khẳng định là đã biết cô từ trước. Nếu không phải Cường đần kịp đến, thì e rằng cô đã bị đánh chết thật rồi. Sao cô có thể không oán giận Hà Linh Vân được cơ chứ, nếu Hà Linh Vân thật sự không tìm ra lý do để chia tay, vậy trực tiếp dùng cách khác là được rồi. Tại sao lại nói tên sạp quẻ của cô cho anh ta biết?
Hà Linh Vân có chút quẫn bách, liên tục nói xin lỗi: "Tôi làm theo phương pháp chuốc say anh ta của cô, nhưng anh ta lại không ra tay tôi. Nhưng tôi không thể nào yên lòng được. Cho nên vẫn nói chia tay với anh ta. Lúc trước chúng tôi định kết hôn, bởi vì tôi muốn hủy bỏ hôn ước, nên cha mẹ tra hỏi nguyên nhân. Nhưng mà cha mẹ tôi không hiểu, tôi chỉ đành đưa địa chỉ của cô nói cho cha mẹ biết. Nhưng mà tôi không ngờ là người nhà của tôi sẽ nói cho đối phương biết."
Cô ấy sắp tức đến mức không nói nên lời, giữa gia đình và bạn trai của cô ấy, người nhà của cô ấy lại rất tin tưởng bạn trai của cô ấy, đây mới là việc khiến cô ấy thấy tức giận nhất.
Tô Niệm Tinh biết cô ấy không phải cố ý, cũng không còn giận nữa, sắc mặt như bốc lửa: "Tôi con nghĩ rằng là do cô nói cho anh ta biết..."
Bà Hương nhìn thấy Hà Linh Vân lại đến đoán mệnh, đúng lúc bên chỗ bà không có khách, nên cũng lại gần, thay Tô Niệm Tinh bênh vực kẻ yếu: "Đúng vậy đấy, bạn trai của cô thật dữ tợn, cậu ta muốn đập đầu Tiểu Tinh vào tường luôn đấy, thậm chí là đẩy dì bán khoai lang, người ta lớn tuổi như vậy rồi, cậu ta ngay cả một chút lương tâm cũng không có, người đàn ông này không thể cưới được."
Hà Linh Vân vốn đang tức giận, nghe thấy việc ngay cả người lớn tuổi mà bạn trai cũ cũng dám đẩy, tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, lập tức xin lỗi hai người bọn họ, cầm túi xách lên xông ra ngoài ngay lập tức.
Nhìn bộ dạng tràn đầy khí thế mạnh mẽ của cô ấy, đoán chừng là đến tìm nhà trai để tính sổ.
Bà Hương lắc đầu một lời khó nói hết: "Dáng dấp của cô gái này rất đẹp, thế mà lại có những người nhà không có đầu óc như vậy, hố cả con gái của chính mình."
Tô Niệm Tinh cũng không thể hiểu được. Kiếp trước cô quen rất nhiều bạn trai, có được cha mẹ yêu mến, nhưng cũng có lúc không, nhưng cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hỏi qua.
Chớp mắt là đã qua hai ngày, Hà Linh Vân lại đến đây, lần này là đến để xin lỗi, vừa đến đã cúi đầu xin lỗi Tô Niệm Tinh.
Từ lần trước Tô Niệm Tinh đã không còn giận cô ấy, dìu cô ấy đứng dậy, sau khi mời cô ấy xuống thì hỏi cô ấy định xử lý như thế nào.
Hà Linh Vân thở dài: "Tôi đã nói với cha mẹ rồi, muốn chia tay với anh ta. Cha mẹ tôi cũng đã đồng ý. Anh ta muốn níu giữ, nhưng mà cha mẹ của tôi đã đứng về phía tôi rồi, nên không thể nào được. Có lẽ anh ta sẽ chết lòng thôi."
Tô Niệm Tinh nghe thấy cô ấy cuối cùng cũng đã giải quyết xong phiền phức, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là được rồi."
Hà Linh Vân đưa cho cô và bà Hương mỗi người một bao lì xì đựng tiền: "Cái này coi như là tiền thuốc men, rất xin lỗi mọi người, đã hại mọi người bị đánh rồi."
Tô Niệm Tinh không có ý định nhận lấy bao lì xì: "Chuyện này không thể trách cô được. Cô cũng không phải cố ý làm lộ chuyện này ra bên ngoài. Dù sao thì tôi cũng không bị thương."
Hà Linh Vân nhìn mặt Tô Niệm Tinh vẫn còn vết máu bầm, càng kiên trì đẩy bao lì xì chứa tiền cho cô: "Cô cũng dính tai bay vạ gió mà. Người tốt phải được báo đáp chứ."
Tô Niệm Tinh vẫn còn muốn nói gì đó, Hà Linh Vân bỗng vươn tay: "Tôi còn muốn coi thêm một quẻ nữa, lần này không coi đường tình duyên nữa, mà có thể giúp tôi coi sự nghiệp được không? Xem bao giờ tôi mới được thăng chức trong công ty."
Tô Niệm Tinh đã không mở sạp trong hai ngày qua, nhìn thấy cô ấy muốn coi quẻ, đương nhiên là cầu mà không được.
Cô siết chặt ngón tay của Hà Linh Vân, không nhìn thấy khung cảnh vui mừng vì được thăng chức và tăng lương, ngược lại chỉ thấy một màu u tối, còn có tiếng bước chân vang lên, khung cảnh thay đổi, là cô ấy đang đi bộ, cô ấy đi rất vội vàng, khi vừa mới bắt đầu chỉ tiếng tăng nhanh bước chân, lúc sau lại chậm dần, tiếng bước chân phía sau lưng càng ngày càng gần, cô ấy bắt đầu chạy, khi quay đầu nhìn lại, Tô Niệm Tinh lập tức ngẩn ra, lại là bạn trai cũ của Hà Linh Vân, là kẻ lần trước suýt chút nữa đã đánh chết cô và dì bán khoai lang.
Đôi mắt của người đàn ông này nhìn Hà Linh Vân để làm gì? Trong lòng Tô Niệm Tinh có một loại dự cảm xấu, lòng ngực cũng trở nên căng thẳng theo, một giây sau cô đã có được đáp án. Chỉ thấy trên con đường tối đen có hai bóng người, một là dáng nữ gầy yếu, hai là dáng nam khôi khô, người đằng sau vẫn luôn cố chấp đuổi theo người đằng trước, vào giây phút hai người đến gần nhau, người đằng sau lập tức giơ búa lên đập mạnh xuống, người con gái ngã ra đất.
Tô Niệm Tinh rùng mình, bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía Hà Linh Vân, có một loại cảm giác không thở nổi, người đàn ông này biếи ŧɦái như vậy, chỉ chia tay mà thôi, thế mà lại muốn gϊếŧ người?
Hà Linh Vân thấy cái trán của cô tuôn ra mồ hôi lạnh, trong lòng căng thẳng: "Thế nào? Có phải là tôi không thể thăng chức không?"
Cô ấy bỗng có chút ủ rũ: "Tôi biết sẽ như vậy mà. Cấp trên của tôi biếи ŧɦái như thế, sao có thể để tôi thăng chức chứ." Sợ Tô Niệm Tinh không dám nói sự thật, ngược lại cô ấy khuyên đối phương không cần phải để trong lòng: "Cấp trên của tôi luôn coi thường con gái, từ lâu đã muốn sa thải tôi rồi, chẳng qua là các chủ đề mà tôi viết được rất nhiều nữ sinh thích, những cấp dưới là nam của ông ta căn bản không thể làm được, nên ông ta mới cần đến tôi."
Tô Niệm Tinh cắt ngang lời cô ấy: "Không phải! Không phải như vậy. Đường sự nghiệp của cô rất mờ ảo, tạm thời tôi vẫn không nhìn ra. Nhưng ấn đường của cô đã trở thành màu đen, rất khó có thể giữ được mạng sống, có thể nói là bạn trai cũ của cô vì yêu mà sinh hận, đang chuẩn bị gϊếŧ cô."
Hà Linh Vân bị dọa mất ba hồn bảy phách, đâm vào chỗ đó giống như một cái đầu gỗ, vừa rồi trong lòng Tô Niệm Tinh vẫn còn run sợ, thấy cô ấy không nhúc nhích, nhất thời cũng quên sự lo sợ, đưa tay ra quơ quơ trước mặt cô ấy.
Lúc này Hà Linh Vân mới lấy lại tinh thần, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hoá thành một câu: "Tôi phản ứng chậm hơn so với người thường. Mỗi lần tôi bị đồng nghiệp chọc ghẹo, lúc đó không kịp phản ứng, lúc sau mới tìm được cách để trả thù, thế nhưng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất. Sau đó hối hận không chịu được."
Tô Niệm Tinh sắp bị cô ấy đánh bại rồi, bây giờ là lúc để giải thích tại sao cô ấy lại phản ứng chậm à?
Còn không đợi cô mở miệng nói chuyện, Hà Linh đã gấp đến mức xoay vòng: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Báo cảnh sát? Có lẽ cũng không được, anh ta vẫn chưa ra tay, cảnh sát cũng không thể làm gì được cả."
Tô Niệm Tinh thấy cô ấy sốt ruột như thế, cũng nghĩ cách để giúp đỡ: "Nhà cô có ai có thể cùng đi làm với cô không?"
Hà Linh Vân lập tức gục mặt xuống: "Em trai tôi vẫn còn nhỏ, em ấy không có cách nào để bảo vệ tôi. Cha tôi là tài xế xe tải, ra ngoài làm thì sẽ mất vài ngày mới về, còn tôi lại là biên tập của tạp chí, thời gian tan làm không cố định, ông ấy không có cách nào để đến đón tôi cả. Cơ thể mẹ tôi lại không được tốt, chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ." Cô thật sự rất muốn khóc, hết lần này đến lần cô ấy cảm thấy ngại ngùng vì túi tiền rỗng tuếch nên không thể thuê bảo vệ nổi.
Gia đình này quả thật là khó nói, Tô Niệm Tinh vò đầu suy nghĩ cả nửa ngày: "Nếu không tôi nhờ Cường đần bảo vệ cô?"
Thế mà lại nhờ một xã hội đen bảo vệ cô ấy, chính bản thân Tô Niệm Tinh cũng cảm thấy không đáng tin. Hơn nữa Cường đần còn phải làm việc.
Bà Hương xin quẻ cho một người xong, thấy hai người vẫn còn đang nhìn chằm chằm đối phương, nghĩ rằng hai người đang cãi nhau, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Niệm Tinh kể về lời tiên đoán mà mình vừa coi quẻ được. Đương nhiên bà Hương sẽ không nghi ngờ cô, có thể là do bà cảm thấy chủ ý mà Tô Niệm Tinh đưa ra không đáng tin cậy: "Chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ nào có ngàn ngày phòng trộm, dù sao Cường đần cũng không thể luôn làm bảo vệ cho người đẹp này."
Bà thay hai người đưa ra chủ ý: "Nếu cậu ta muốn ra tay, vậy còn không như ý mà dẫn rắn ra khỏi hang, tạo cơ hội cho cậu ta."
Ba người làm một cuộc thương lượng, Hà Linh Vân thanh toán tiền quẻ bói, ngựa không dừng vó mà tiếp tục tìm sự giúp đỡ…
( * ) Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.