Tô Niệm Tinh muốn đến cửa hàng phía trước để mua quà cho Văn Văn, bà Hương không muốn cô tiêu xài tốn kém: “Cô còn phải tiết kiệm tiền để quay về đại lục, đừng tiêu quá nhiều tiền.”
Tô Niệm Tinh muốn mua cho bằng được: “Con là chị của Văn Văn, lần đầu tiên gặp mặt nhất định phải mua quà tặng cho em ấy. Như vậy, mỗi khi nhìn vào món quà, em ấy sẽ không thể nào quên con.”
Bà Hương thấy cô kiên quyết như vậy, không thể cản được, chỉ đành đồng ý.
Tô Niệm Tinh nhớ lúc nhỏ mình rất thích chơi đồ chơi, thế là cũng muốn mua cho Văn Văn. Nhưng mà nghĩ lại thì có lẽ là do lúc nhỏ cô mê chơi quá nên từ trước đến giờ cô là học sinh yếu kém. Cô không mua đồ chơi cho Văn Văn nữa, mà chuyển sang mua mấy cuốn truyện tranh mà ở độ tuổi này thường thích đọc, còn mua thêm một cái váy công chúa.
Giá cả ở cửa hàng này rất vừa túi tiền, thấy cô ấy vẫn còn muốn mua thêm, bà Hương cảm thấy tiếc tiền, nắm lấy cánh tay của cô ấy lôi đi: “Đắt quá! Trẻ con lớn rất nhanh, cái váy này chỉ mặc được tầm một mùa, năm sau không vừa nữa rồi.”
Tô Niệm Tinh chưa từng trải qua cảm giác của người nghèo, cuộc sống nghèo khó trong khoảng thời gian này đã dạy cô ấy biết tính toán chi li hơn.
Cô cũng biết tình hình kinh tế hiện giờ không cho phép cô tiêu xài hoang phí, chỉ đành nắm chặt cái túi trong tay: “Đợi đến khi tôi kiếm được thật nhiều tiền, nhất định sẽ mua thật nhiều đồ cho Văn Văn.”
Bà Hương thấy cô nghe lời liền mỉm cười: “Được, đến lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cô lại.”
Hai người xách theo túi nhỏ túi lớn ngồi xe buýt đi đến nhà mới của Văn Văn.
Cha mẹ nuôi của Văn Văn đều ngoài 30 tuổi, họ Trọng, sức khỏe của bọn họ không có vấn đề. Nhưng mà không biết là có vấn đề về tâm lý hay là do bận rộn công việc, hai người không thể có con vì vậy mà đã đi nhận nuôi.
Đợi mấy năm trời mới đến lượt mình, cô ấy đã nhận nuôi Văn Văn và chăm sóc con bé rất tận tâm chu đáo.
Bọn họ cũng rất biết ơn bà Hương. Bởi vì Văn Văn có tài sản kế thừa, hơn nửa số tiền này đủ để nuôi con bé đến khi trưởng thành. Vì vậy, cho dù là bà Hương không có thu nhập, chỉ dựa vào tiền hỗ trợ để sống qua ngày, thì cũng nhất định có thể giành được quyền giám hộ cho Văn Văn, nhưng cuối cùng bà đã từ bỏ. Bởi vì bà ấy thấy bản thân đã lớn tuổi, không thể nuôi dưỡng Văn Văn lâu dài nên đã để cho Văn Văn được hưởng tình yêu của cha mẹ, sự vĩ đại này khiến người ta vô cùng cảm động.
Chồng đi làm, một mình bà Trọng ở nhà giữ Văn Văn, thấy bà Hương đến cùng một cô gái lạ mặt, vô cùng tò mò mà nhìn lại.
Bà Hương giới thiệu với cô ấy: “ Đây là Tô Niệm Tinh, là người bày gian hàng cùng với tôi, bói mệnh vô cùng chính xác.”
Bà Trọng rất ngạc nhiên khi cô gái này còn trẻ như vậy lại có thể làm công việc đó, khi nghe bà Hương nói cô bói mệnh rất chính xác, bà ấy không hề để tâm, chỉ cho rằng đó là một lời khen ngợi khách sáo, cũng lịch sự chào, muốn bắt tay đối phương.
Tô Niệm Tinh lại lắc đầu từ chối, nói mình bị mắc bệnh sạch sẽ, rồi đưa quà cho Văn Văn, con bé rất vui khi nhận được quà: “Chị Tinh Tinh, em biết chị, lần trước bà em đến đây đã kể về chị, nói là chị và bà cùng mở gian hàng bói.”
Đứa bé này rất dễ thương, khuôn mặt nhỏ như trẻ sơ sinh, trắng và mềm mịn, đôi mắt linh động rất có hồn, chắc là được bố mẹ nuôi chăm sóc rất tốt, vì vậy tâm trạng của con bé mới không bị ảnh hưởng như vậy.
Tô Niệm Tinh chơi đùa với cô bé một lúc, sau đó ra về cùng bà Hương.
Trên đường, bà Hương hỏi Tô Niệm Tinh: “Tử vi của Văn Văn như thế nào?” Tô Niệm Tinh có chút buồn cười: “ Mặc dù tôi đã từng tập luyện chuyên nghiệp, nhưng cũng không thể bói mệnh cho trẻ con.”
Vận mệnh của trẻ con không ổn định. Nếu như nói cho con bé rằng tương lai của nó sẽ thuận lợi phát triển, con bé có thể sẽ không nỗ lực, khi đó vận mệnh nhất định sẽ thay đổi. Vì vậy, từ xưa đến nay chẳng có được mấy người thuật sĩ dám phán mệnh cho trẻ con.
Bà Hương hỏi điều này cũng là vì lo lắng cho con bé. Tô Niệm Tinh có thể hiểu được điều này, không nói về tử vi, chỉ nói: “Con bé sẽ lớn lên thật khỏe mạnh.”
Đối với người già mà nói, lớn lên khỏe mạnh mới là điều quan trọng, bà Hương thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Cô dự định sẽ làm gì tiếp theo? Quay về hay đi làm việc?
Bây giờ Hương Giang đang thịnh hành một vài loại phương tiện giao thông như là tàu điện cáp treo, xe buýt và tàu điện ngầm. sau khi Tô Niệm Tinh ngồi xuống, tay của cô vô tình chạm vào vài người, làm cho đầu của cô bị choáng, bèn nói: “Con muốn mua bao tay rồi mới quay về.”
Trước đó cô đã kiểm tra qua, một khi cô đã đeo bao tay thì dù có chạm tay cũng không thể nhìn được vận mệnh của đối phương. Sau này mỗi khi ra ngoài cô nhất định sẽ đeo bao tay, nếu không lại như tình huống như lúc nãy, cô đành nói bản thân mắc bệnh sạch sẽ, như vậy khi chạm tay vào đối phương có chút thích hợp.
Sau khi mua được bao tay, Tô Niệm Tinh về lại nhà, đọc quyển sách “ Thuật bói toán” mà cô đã mua. Lúc đầu cô cho rằng thông qua quyển sách này, có thể đoán họ của người xem bói, nhưng mà cô phát hiện thực tế thì quyển sách này chỉ có thể đoán được vận mệnh và nghề nghiệp của người xem bói.
Tô Niệm Tinh đem phân chia trăm họ, sau đó liên kết với nghề nghiệp tương ứng, đây là một công trình lớn, nhưng nếu như thật sự có thể phân chia được thì người xem bói sẽ không còn nghi ngờ nữa, ngược lại còn cho rằng cô rất thần kì.
Buổi trưa hôm sau, Tô Niệm Tinh vừa ngồi xuống đã có khách tìm đến.
Người đàn ông xem xét một lúc: “Nghe nói cô có thể bói ra được bệnh ung thư?”
Tô Niệm Tinh lấy làm lạ gật đầu: “Có thể”
Sau khi nhận được câu trả lời, người đàn ông liền kéo ghế ra ngồi nói liên tục về những thay đổi của mình gần đây. “Trước kia một bữa tôi có thể ăn 6 bát cơm, uống hai chai bia. Bây giờ, đến cả nửa bát cũng không ăn nổi. Có phải sức khỏe của tôi có vấn đề rồi không?
Khẩu vị của anh ta rất tốt, lúc trước không nuốt nổi cơm còn cho rằng dạ dày có vấn đề. Nhưng mà sau khi đi bệnh viện kiểm tra thì không có vấn đề gì cả. Hôm qua sau khi nghe Châu Khang Vũ miêu tả triệu chứng của mình, anh ta vô cùng sợ hãi, sợ rằng bản thân đã mắc bệnh ung thư.
Tô Niệm Tinh đưa quẻ Lục Diệu Kim Tiền cho anh ta, bói một lúc lâu, miệng lẩm bẩm, cuối cùng là xem chỉ tay.
Tất cả quá trình đó diễn ra trong vòng 40 phút.
Bởi vì căng thẳng, người đàn ông từ đầu đến cuối đều như đang ngồi trên đống lửa, nhìn chằm chằm Tô Niệm Tinh, chỉ sợ sẽ bỏ sót chi tiết nào.
Tô Niệm Tinh xác định đối phương không hề mắc bệnh: “Có lẽ là do thời tiết trở nên nóng hơn, cơ thể anh hơi béo, không chịu nổi nóng, vì vậy khẩu vị mới không tốt. Nếu như không ăn kiêng, có thể sẽ bị bệnh tiểu đường.”
Khách hàng trả tiền bói, hài lòng rời đi.
Tô Niệm Tinh đã chia sẻ với bà Hương cảm giác về quá trình lúc nãy: “Tôi cảm thấy quẻ Lưu Diệu Kim Tiền có thể xem không được rõ ràng, nhưng tôi đã mất rất nhiều thời gian, để bọn họ cảm thấy xứng đáng.
Bà Hương cho rằng cô nói đúng: “Lúc trước tôi chỉ mất vài phút để bói cho người ta, bọn họ liền cho rằng bói toán quá dễ dàng, không xứng đáng với số tiền mà họ đã bỏ ra, họ còn cho rằng bất cứ ai cũng có thể bói được. Bây giờ cứ như vậy cũng rất tốt.”
Tô Niệm Tinh vui vẻ: “Sau này tôi sẽ dựa vào cái này mà làm.”
Chỉ khi có người cho rằng cô là thần toán, cô mới có thể làm ăn. Cái này gọi là cái tiền xấu đuổi tiền tốt.
Vị khách này chưa đi được bao lâu, Chu Hồng Ba bị cha mẹ kéo vào.
Bà Châu vui đến nỗi chỉ thấy miệng mà không thấy mắt: “Đại sư, nghe nói là cô đã giúp con trai tôi tìm được bạn gái cũ của nó, cô thật sự quá lợi hại rồi. Trước kia tôi cho rằng cô gái đó không được, nó nhất quyết không tin, khăng khăng cho rằng đối phương là cô gái tốt. Hôm qua sau khi tận mắt nhìn thấy thì nó mới thật sự tin.”
Tô Niệm Tinh nhìn thấy sắc mặt tái mét của Chu Hồng Ba, chắc chắn là hôm qua bị đả kích rất lớn, ai mà ngờ chứ, một cô gái điềm đạm nho nhã như vậy lại là một tên trộm, nhưng mà chuyện yêu đương mù quáng của anh ta cũng có liên quan đến cha mẹ của mình.
Những người chưa từng được hưởng tình yêu thương từ cha mẹ sẽ mù quáng trong tình yêu hơn những người được cha mẹ yêu thương. Cha mẹ của Chu Hồng Ba luôn can dự vào cuộc sống của anh ta, khiến anh ta cảm thấy rất ngột ngạt, còn cô gái kia lại dịu dàng như nước, là mẫu hình lý tưởng của Chu Hồng Ba, chẳng trách anh ta nhớ mãi không quên.
Chu Hồng Ba bị bố mẹ giữ chặt lên, không được tự do, những người xung quanh nhìn anh với ánh mắt kì lạ, mặt của anh ta đỏ lên, toàn thân đều đang chống cự. Anh ta cố hết sức để tách khỏi sự kìm hãm của cha mẹ, bức bối mà rống lên: “Hai ngươi bỏ con ra, con đã đi làm rồi, có thể nào tôn trọng con một chút được không?”
Đáng tiếc sức lực của anh ta không mạnh bằng bọn họ, mẹ Chu Hồng Ba không thả ra, anh ta giãy giụa cũng vô ích.
Ông Chu không chỉ không buông con mình ra, mà còn trừng mắt nhìn con trai: “Chúng ta là vì muốn tốt cho mày. Mày đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa có bạn gái, khi nào thì chúng ta mới có cháu để bồng chứ.”
Bảy năm trước, ông Chu từ Quảng Châu chuyển đến Hương Giang, hoàn toàn xa lạ với Hương Giang. Chu Hồng Ba đến tuổi, ông liền thúc giục con trai mình kết hôn, nhưng con trai ông cứ khăng khăng đòi tìm bạn gái cũ của mình, nhưng mãi không tìm được. Bây giờ tìm được rồi, còn là một kẻ nói dối. Bọn họ không thể chấp nhận cưới một kẻ nói dối vào nhà. Con trai cũng không cố chấp nữa, bọn họ liền thúc giục con trai nhanh chóng đi xem mắt rồi kết hôn.
Ở Hương Giang, việc xem mắt không thịnh hành, kết hôn đều là tự do yêu đương, nếu như chuyện này truyền tới tai của đồng nghiệp trong công ty, chắc chắc anh ta sẽ bị trêu cười cả năm.
Chu Hồng Ba vô cùng đau khổ, nhưng điều kiện kinh tế của anh ta không tốt, không thể dọn ra ở riêng, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng sự kiểm soát của cha mẹ.
Tô Niệm Tinh rất cảm thông với chàng trai này, cô ra hiệu cho đối phương ngồi xuống: “Anh cũng biết là tôi bói toán rất lợi hại, có muốn tôi bói cho anh một quẻ, xem thử cuộc hôn nhân tiếp theo của anh sẽ như thế nào không?
Chu Hồng Ba không thể làm trái ý cha mẹ mình, chỉ muốn giải quyết nhanh chuyện này, đưa tay ra cho Tô Niệm Tinh.
Lần bói toán này không đơn giản như lần lúc nãy, chỉ xem chỉ tay chỉ tay là có thể bói ra được.
Tô Niệm Tinh nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Chu Hồng Ba, lập tức giải thích; “Như vậy sẽ bói chính xác hơn”
Cả một quá trình diễn ra, một nha ba người đợi trong hồi hộp và lo lắng.
Lần này Tô Niệm Tinh xem tướng tay, không thấy hình ảnh của bạn gái cũ, nhưng nguyện vọng trong lòng Chu Hồng Ba bây giờ không phải là tìm bạn gái, cô chỉ có thể nhìn thấy sự nghiệp của anh ta: “Trong tương lai anh sẽ đạt được những thành tựu lớn về máy tính, nội trong 10 năm có thể độc lập về kinh tế, có hai căn nhà riêng ở Bằng Thành.”
Chu Hồng Ba vui đến nỗi ngoác cả miệng: “ Thật sao?”
Vậy là anh ta có thể hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ rồi sao?
Tô Niệm Tinh gật đầu, lặng lẽ nhìn anh ta cười.
Anh ta thì vui mừng, còn ông Chu và bà Chu lại vô cùng cay đắng, bà Chu kéo con trai đứng dậy, nhổ vài vài miếng nước bọt suýt nữa dính cả lên mặt của Tô Niệm Tinh, “Còn hôn nhân thì sao? Khi nào thì chúng tôi mới có thể bế cháu?”
Chu Hồng Ba không hề tức giận khi bị mẹ đẩy ra, những lời của Tô Niệm Tinh đã cho anh ta một gợi ý, trước đây anh ta vẫn còn do dự về việc có nên đổi ngành hay không, nghe những lời nhắc nhở của cô, anh ta quyết định từ bỏ công việc không mấy vui vẻ hiện tại, toàn tâm tập trung vào máy tính. Anh ta muốn đăng ký lớp học.
Anh ta ở bên này đang nghĩ về tương lai, Tô Niệm Tinh ở bên này bị bà Chu níu lại, bất lực giải thích: “Con trai của bà chỉ quan tâm đến sự nghiệp, vì vậy tôi tạm thời không thể nhìn thấy chuyện hôn nhân của anh ta, nhưng mà nếu bà đã quan tâm đến chuyện hôn nhân của con trai đến như vậy, tôi có thể dựa vào tướng tay của bà để xem chuyện kết hôn của anh ta.”
Bà Chu liếc nhìn bảng giá: “Cô tính tiền một lần hay là hai lần?”
Tô Niệm Tinh bị bà ta hỏi, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy.
Thấy cô do dự, bà Chu có chút không hài lòng: “Tôi nhờ cô giúp tôi bói chuyện hôn nhân của con trai, cô lại đi bói sự nghiệp cho nó, có ai bói mệnh như cô không? Không được! Chỉ được tính tiền một lần.”
Thấy mẹ nổi giận, Chu Hồng Ba cảm thấy rất mất mặt: “Là con muốn bói sự nghiệp, không liên quan đến đại sư.”
Bà Chu trừng mắt nhìn con trai: “Là do cô ta bói không đúng, dựa vào đâu mà bảo chúng ta trả thêm tiền.”
Mặc dù Tô Niệm Tinh tính là hai người, nhưng quả thực là đối phương muốn bói chuyện hôn nhân, thật sự không thể cho rằng đối phương đang nói sai, thế là cô gật đầu: “Tôi chỉ tính tiền một lần”
Bà Chu liếc nhìn con trai và ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.
Lại là một loạt quá trình, bà Chu muốn Tô Niệm Tinh giải thích ý nghĩa của quẻ Lục Diệu Kim Tiền. Tô Niệm Tinh làm sao hiểu được, cô nói một cách chắc chắn: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Bà Chu bị nghẹn họng, Tô Niệm Tinh xem lòng bàn tay của bà thật kỹ.
Dường như tốc độ của video dài ba phút lần này nhanh gấp 10 lần, hầu hết những video trước đây đều có ngày giờ, thậm chí chính xác đến từng giây. Nhưng video lần này quá nhanh, cô căn bản không thể nhìn thấy được thời gian, nhìn lướt qua cũng không thể thấy được chi tiết.
Bà Chu tổng cộng cưới hai cô con dâu. Tướng mạo của cô thứ nhất rất ngọt ngào và dịu dàng, quả thực là mẫu người mà Chu Hồng Ba yêu thích. Nhưng mà bà Chu thì lại không hài lòng, sau khi kết hôn, bà tìm đủ mọi cách để làm khó con dâu. Chu Hồng Ba muốn bảo vệ vợ mình, ngược lại bị mẹ chửi là bất hiếu, “cưới vợ liền quên mẹ”, cuối cùng cô con dâu không chịu nỗi nữa đã quyết định ly hôn với Chu Hồng Ba, đứa con ở trong bụng được ba tháng cũng đã chết.
Sau khi con trai ly hôn, bà Chu vẫn không nhận ra lỗi lầm của mình, còn liên tục thúc giục con trai tái hôn. Lần này Chu Hồng Ba giống như một con rối, làm theo như những gì người nhà nói, cưới một cô gái ở cùng quê. Cô ấy thực sự rất chăm chỉ, đến cả bà Chu cũng không thể làm khó. Nhưng mà đợi đến khi bà Chu ngã bệnh nằm trên giường cần người chăm sóc, Chu Hồng Ba vì công việc bận rộn, giao mẹ cho cô ta chăm sóc, cô ta ngược đãi bà Chu cả năm trời, cuối cùng lúc bà Chu chết gầy như một bộ xương khô.
Tô Niệm Tinh thu tay về, nhìn cái người kiêu ngạo phách lối trước mặt, thở dài trong lòng, nói một câu: “Không phải không có, mà là chưa đến lúc”, cô buông tay: “Bà có tổng cộng hai cô con dâu. Người đầu tiên là người mà con trai bà thật sự yêu thương, nhưng bà lại không thích cô ấy, làm khó cô ấy khắp nơi, chưa đến một năm hai người sẽ ly hôn.”
Bà Chu nghe đến đây, không những không cho rằng bản thân mình sai, ngược lại còn nói: “Chắc chắn là do cô ta làm sai, tiểu bối nên hiếu thuận với trưởng bối.”
Tô Niệm Tinh chẳng nói gì cả, loại quan niệm giống như vậy đã hình thành từ mấy chục năm trước, đừng nghĩ đến việc thay đổi bọn họ.
Bà Chủ hỏi tiếp: “Vậy người thứ hai thì sao?”
Tô Niệm Tinh buông tay; “Cô con dâu thứ hai, con trai của bà không hề có chút tình cảm nào với cô ấy, nhưng bà lại thấy thích cô ta, cô ta chăm chỉ làm việc, nghe lời bà, đã vậy còn sinh cho nhà Chu của bà hai cậu con trai. Nhưng mà...” Trong ánh mắt mong đợi của ông bà Chu, Tô Niệm Tinh buông tay ra và nói: “Sau này bà bị bệnh nặng, cô ta không những không đưa bà đến bệnh viện, ngược lại còn hành hạ bà đến chết.”
Bà Chu ngồi một hồi lâu chẳng nói lời nào, bà nhìn Tô Niệm Tinh, muốn xác định thử đối phương có đang nói dối không, Tô Niệm Tinh bình tĩnh nhìn lại.
Bà Chu liếc nhìn con trai, sau một hồi kinh ngạc, Chu Hồng Ba nhìn mẹ mình, nhanh chóng hiểu được ẩn ý trong ánh mắt của mẹ: “Không phải việc của con, là hai người một mực muốn đi xem bói, trước đó con đã không muốn đi rồi.”
Tô Niệm Tinh cạn lời, thì ra bà Chu nghi ngờ cô, thông đồng với Chu Hồng Ba, Cô đưa tay ra: “Nếu như bà không tin, vậy cứ để cho thời gian chứng minh tất cả đi.”
Tất nhiên bà Chủ không muốn tin, nhưng mà cả con đường này ai cũng nói bà đồng này rất lợi hại. Nếu lỡ đúng như vậy, chẳng phải bà ta sẽ chết sao? Bà Chu nhất thời khó chấp nhận được, ngã phịch xuống gian hàng bói toán.
Ông Chu đỡ vợ mình, lo lắng nhìn Tô Niệm Tinh: “Đại sư, có thể nào tìm một cô con dâu tốt về mọi mặt được không, vừa ý chúng tôi mà con trai cũng thích, phẩm chất tốt đẹp?”
Tô Niệm Tinh ngượng nghịu gãi đầu: “Xin lỗi, tôi chỉ bói mệnh, không nhận bất kỳ công việc nào khác.”
Nghe những lời này, bà Hương không nhịn được mà quay lưng lại cười trộm.
Ông Chu có chút xấu hổ, nhưng vẫn mặt dày hỏi tiếp: “Ý của tôi là có thể nào tránh hai người đó hay không. Ví dụ như là cô nói với tôi về tên họ của bọn họ.”
Tô Niệm Tinh nghĩ một lúc, tránh người thứ nhất thì rất tốt, cô suy ngẫm một lúc rồi nói: “người thứ nhất họ Hoàng.” Cô bấm ngón tay tính toán một hồi: “Một người nữa là người vượt biên, họ tên đã đổi, tôi chỉ có thể nói với các người như vậy thôi.”
Bình thường bà Chu nhất định sẽ tìm cô tranh luận, nhưng lần này bà ta không còn tâm trạng, người con dâu đầu tiên ngỗ ngược bất hiếu, người thứ hai thì khẩu phật tâm xà, người này ác độc hơn người kia, số phận của bà ta thật khổ mà.