Tưởng Thừa Trạch lên máy báy trở lại thành phố X vào buổi chiều hôm nay.
Đêm hôm đó, anh ở bên ngoài hàng rào tận mắt nhìn thấy ánh đèn tắt đi mới loạng choạng lái xe rời đi, lúc nằm trên giường trong khách sạn lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Có lẽ đấy không phải là sự thật, có lẽ bọn họ chưa phát triển đến bước đấy…
Lễ Tình Nhân là thời điểm nghiệm chứng tốt nhất, Tưởng Thừa Trạch lấy danh nghĩa thăm bố mẹ vợ cũ, sáng sớm đã đáp máy bay về quê Dư Mẫn, nhưng khi trở về lại ngoài ý muốn thấy một màn như thế này.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Tông Tư Hàn và Dư Mẫn ôm nhau thật chặt.
Tưởng Thừa Trạch chỉ cảm thấy từ huyệt thái dương đến động mạch cảnh đều đau nhức, mỗi một dây thần kinh và mạch máu dường như đang co giật liên tục.
Anh không phải là tường đồng vách sắt gì, anh cũng sẽ ghen tuông, cũng sẽ phát cuồng, không cam lòng và trở nên mất kiểm soát.
Tất cả những bài học về sự “kiên nhẫn” đã được học đều không có tác dụng.
Tưởng Thừa Trạch bám chặt vào bóng người ở phía xa, cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, chống lại sự xúc động muốn xuống xe kéo hai người kia ra.
Cho dù ở cửa rạp chiếu phim hay là ở bên ngoài hàng rào sắt, Dư Mẫn đã nói đủ rõ ràng.
Cô cùng người đàn ông khác nắm tay nhau cũng được, ôm cũng được… Cho dù hình ảnh đấy có chói mắt đến đâu anh đều không có tư cách ngăn cản.
Tất cả những gì anh có thể làm là chờ đợi.
Kết hôn rồi còn có thể ly hôn thì đương nhiên yêu đương cũng có thể chia tay.
Tâm hồn non nớt của Tông Tư Hàn không phù hợp với Dư Mẫn, anh sẽ không chấp nhận anh và Dư Mẫn kết thúc ở đây chỉ vì một đứa nhóc như vậy.
Anh sẽ không từ bỏ…
Cả đêm không chợp mắt ở trên giường khách sạn, Tưởng Thừa Trạch thức trắng đêm cho đến khi mặt trời mọc, một lần nữa điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Thời cơ đến nhanh hơn anh tưởng tượng.
Ngày thứ ba sau lễ Tình Nhân, Giang Hiểu nói cho Tưởng Thừa Trạch biết Tông Tư Hàn đã gửi đơn xin từ chức cho công ty.
Trong đơn Tông Tư Hàn nói lý do cậu ta từ chức là vì lý do cá nhân, sau khi Giang Hiểu tra hỏi, cậu ta giải thích rằng cậu ta chuẩn bị cùng bạn bè khởi nghiệp, mà hạng mục khởi nghiệp lại ở phía nam – nói cách khác, cậu ta sẽ rời khỏi thành phố X.
“Tiểu Tông làm sao vậy? Đang êm đẹp sao tự dưng lại muốn cùng bạn bè khởi nghiệp, khởi nghiệp thì cũng thôi đi, lại còn phải đến thành phố khác nữa… Cô không khuyên nhủ cậu ta à?” Trong phòng trà, Giang Hiểu nói chuyện với Dư Mẫn.
Lời nói của cô ấy có chút ái muội, giống như Dư Mẫn và Tông Tư Hàn có mối quan hệ đặc biệt nào đó vậy.
Dư Mẫn nghĩ tới tất cả những chuyện trước đây cô ấy làm giúp Tưởng Thừa Trạch, cũng không nói rõ, chỉ thuận miệng trả lời, “Có vấn đề gì đâu? Đàn ông nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu mà.”
“Huống hồ, đôi khi có khoảng cách cũng không nhất định là chuyện xấu.”
Vào ngày cuối cùng của Tết Nguyên Đán, Dư Mẫn từng nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc bên ngoài khu vườn nhà mình – Tưởng Thừa Trạch lại trở về rồi.
Dù không biết anh đang ôm ấp suy nghĩ gì, lần này lại định làm cái gì thì Dư Mẫn cũng không muốn tiết lộ tình trạng độc thân của mình.
Cô mơ hồ trả lời câu hỏi của Giang Hiểu, thậm chí còn cố ý nói ra những lời có ý nghĩa khác để Giang Hiểu hiểu lầm.
Nhưng Tưởng Thừa Trạch rõ ràng không dễ lừa gạt như vậy.
Anh lại bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Lợi dụng công việc, một tuần anh chạm mặt cô ít nhất hai lần. Trong cuộc sống, cũng không thiếu những lần “ngẫu nhiên gặp được”, dùng những phương pháp vừa vụng về lại lỗi thời.
Ở trên đường chạy bộ buổi sáng của cô, vừa lúc đi ngang qua công ty cô vào buổi tối khi cô tăng ca, mua sắm tại các cửa hàng hay siêu thị mà cô thường đến…
Bàn làm việc của cô lại bắt đầu xuất hiện hoa tươi và quà tặng, cô khóa cửa phòng làm việc của mình lại thì hoa tươi và quà tặng lại xuất hiện ở nhà cô – mỗi lần nhân viên giao hàng đều tha thiết cầu xin cô nhận lấy.
Dư Mẫn cũng từng thử tìm Tưởng Thừa Trạch để thương lượng, nhưng anh vẫn kiên trì như cũ.
Dường như nói gì cũng vô dụng.
Điều duy nhất hiệu quả chắc là phải tìm được một người bạn trai thực sự…
Nhưng những chuyện xảy ra với Tông Tư Hàn đã khiến Dư Mẫn nhận ra có lẽ cô đã cạn kiệt sự kỳ vọng và nhiệt tình của mình trong vấn đề này.
Cô không muốn làm quen với ai, không muốn tìm hiểu sâu về bất kỳ ai, cũng cảm thấy mệt mỏi khi ở cùng với người khác…
Sau Tết Nguyên Đán, cha mẹ liên tục giới thiệu cho cô vài đối tượng xem mắt, mặc dù cô vẫn thử tiếp xúc nhưng sau mỗi lần đều cảm thấy uể oải.
Ngay cả khi lúc đầu cô bị sự trưởng thành hoặc hài hước của đối phương đả động, nhưng khi cô lấy tiêu chuẩn “muốn có con” với bạn đời để xem xét kỹ mối quan hệ này thì cô lại cảm thấy không có sự phù hợp.
Cô dường như không có cách nào để một lần nữa cùng ai đó bắt đầu một mối quan hệ.
Nhưng cô lại muốn có một đứa con.
Dường như theo tuổi tác tăng lên, tình mẫu tử trong người cô không ngừng được đánh thức – so với quá khứ cô càng khát vọng một sinh linh bé nhỏ được kết nối với bản thân.
Sinh nhật lần thứ 29 đến gần, ý niệm này càng trở nên cấp thiết và mạnh mẽ hơn.
“Từ khi mang thai đến khi sinh con, cậu cảm thấy giai đoạn nào là gian khổ nhất?” Dư Mẫn hỏi Tông Tư Văn trong cửa hàng mẹ và bé.
Gần đây Tông Tư Văn đang mang thai đứa thứ hai, đang lựa chọn các sản phẩm chăm sóc da mới.
“Tớ thì bình thường, lúc đầu không có cảm giác gì cả, sau đó thì chỉ hơi táo bón thôi… Nếu muốn nói gian khổ nhất thì chắc là thời kì cuối, bởi vì em bé càng lúc càng lớn, bàng quang bị chèn ép, luôn dễ mắc tiểu, đi lại cũng khó chịu, vừa di chuyển thì xương mu đau nhức, hơn nữa chân thì bị phù, nếu nói khó chịu nhất… thì chỉ có lúc đó thôi.”
“Thế còn lúc sinh con thì sao?”
“Cũng rất đau đớn, nhưng đến khi đứa trẻ ra rồi, ngược lại cảm thấy được giải thoát…” Tông Tư Văn hỏi, “Sao gần đây cậu cứ hỏi tớ về mấy việc mang thai với sinh con vậy? Giống như đang hỏi chi tiết cụ thể cho ai ấy.”
Cô ấy rời mắt khỏi danh sách thành phần của sản phẩm chăm sóc da, quay sang nghi hoặc nhìn Dư Mẫn. Dư Mẫn cũng không có ý định giấu giếm, thẳng thắn thành khẩn nói, “Tớ đang suy xét đến việc sinh con.”
Lại bổ sung thêm, “Ý tớ là – trên cơ sở không kết hôn.”
Mối quan hệ thân mật cần có may mắn, theo Dư Mẫn nhìn thì để tìm được người phù hợp quá khó khăn…
Cho dù gặp được cũng không thể đảm bảo cha mẹ đối phương là người cởi mở dễ gần, cũng không thể đảm bảo đối phương sẽ không thay lòng, càng không thể đảm bảo cuộc sống sinh hoạt của hai người sẽ không có bất cứ điều gì không thoải mái.
Cô quá kén chọn, mà thị trường hôn nhân và tình yêu hiện nay đối với việc cô từng ly hôn cũng bắt bẻ, cô rất khó để tìm được một đối tượng ưng ý thật sự.
Miễn cưỡng kết hôn cũng chỉ là chắp vá, cũng không nhất định sẽ mang lại nhiều niềm hạnh phúc từ quan hệ thân mật…
Không bằng làm mẹ đơn thân.
Về phương diện tiền bạc, cô có một mức lương không tồi – dù bỏ qua phần tài sản nhận được khi ly hôn với Tưởng Thừa Trạch thì chuyện nhà xe cũng không phải lo – nuôi nấng một đứa trẻ không tính là việc khó.
Về bản thân, cô tự nhận gen của mình không tệ, sức khỏe tốt, IQ và EQ đều không có khuyết điểm, cảm xúc ổn định, theo lời những người xung quanh thì cô “nhìn qua rất hiền lương thục đức”…
Một đứa trẻ lớn lên cần tình yêu thương trọn vẹn, nhưng không nhất thiết phải là một gia đình trọn vẹn.
Cô tin tưởng bản thân có thể sinh được một đứa trẻ khỏe mạnh, cũng tin tưởng bản thân sẽ có đủ tư cách của một người mẹ.
“Ý cậu là mượn…” Tông Tư Văn nghe vậy không khỏi che miệng, “Nhưng theo luật trong nước thì phụ nữ độc thân không được mượn tϊиɧ ŧяùиɠ trong ngân hàng tϊиɧ ŧяùиɠ, phải đã kết hôn mà chưa có con mới được.”
“Ừ, cho nên tớ tính sẽ mượn của nước ngoài.”
Sau khi hạ quyết tâm, Dư Mẫn đã so sánh nhiều nguồn khác nhau và chọn một tổ chức liên quan ở Hoa Kỳ.
Hầu hết những người hiến tϊиɧ ŧяùиɠ ở tổ chức này đều đến từ khác trường danh tiếng, hồ sơ cũng rất chi tiết – từ những bức ảnh cơ bản nhất, màu da, màu tóc, màu mắt, chiều cao, cân nặng, nhóm máu, tình trạng sức khỏe cho đến khảo sát cuộc sống, báo cáo đánh giá EQ, tiền sử bệnh di truyền của gia đình đều được ghi chép tỉ mỉ.
Vô số tư liệu làm cho Dư Mẫn hoa mắt, nhưng không cần phải lo lắng.
Cô đã hẹn tổ chức đợi đến kỳ nghỉ phép của năm sẽ đến tổ chức lấy trứng, trước đó cần nộp báo cáo kiểm tra sức khỏe chi tiết, sau đó thực hiện theo kế hoạch điều dưỡng cụ thể do tổ chức đưa ra để chăm sóc cơ thể thật tốt là được.
Nhưng không ngờ tới trong quá trình xem xét thì báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô lại có vấn đề.
Bác sĩ ở tổ chức nói rằng cô có thể chất dị ứng, một số loại kim truyền thống để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết dịch có chứa một số thành phần bị cấm đối với cô, nếu tùy tiện tiêm vào khả năng sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe và tính mạng của cô.
“Nếu tôi uống thuốc chống dị ứng thì sao?”
Khi nhận được email, Dư Mẫn đang tổ chức sinh nhật lần thứ 29 của mình cùng với Tông Tư Văn và hai người bạn khác.
Tin tức đột ngột nhận được khiến lòng cô chùng xuống, phải mất một lúc lâu mới trả lời lại email.
Khoảng mười phút sau lại có một email đến, “Không nên uống thuốc chống dị ứng, vì thuốc có thể ảnh hướng đến trứng đã thụ tinh, ảnh hưởng đến sự phát triển khỏe mạnh của em bé sau này.”
“Mặc dù sinh con lai nghe có vẻ tốt, nhưng tình huống thực tế có thể sẽ không tốt đẹp như cậu dự đoán.” Tông Tư Văn ở bên cạnh liếc nhìn email, thò qua an ủi cô, “Mấy năm nay chất lượng tϊиɧ ŧяùиɠ của nam giới các nước phương Tây nói chung không cao, tớ nhớ không nhầm thì hai ngày trước tớ còn thấy một bài báo nói rằng số lượng tϊиɧ ŧяùиɠ của đàn ông phương Tây đã giảm gần 50% trong 40 năm qua, vì hoàn cảnh xã hội, ô nhiễm, căng thẳng và các yếu tố khác từ sau khi bước vào nền công nghiệp hóa.”
“Còn nữa, chẳng phải trước đây còn có những vụ bê bối tϊиɧ ŧяùиɠ của đàn ông da trắng lại biến thành của đàn ông da đen, các bác sĩ đã dùng chính tϊиɧ ŧяùиɠ của mình để giả mạo là tϊиɧ ŧяùиɠ lấy ra từ ngân hàng tϊиɧ ŧяùиɠ và cung cấp cho các khách hàng nữ sao?”
“Nghe nói kiểm nghiệm chất lượng tϊиɧ ŧяùиɠ chủ yếu phụ thuộc vào sức sống của tϊиɧ ŧяùиɠ và khả năng thụ thai của người phụ nữ có dễ dàng hay không. Gen bên trong của tϊиɧ ŧяùиɠ là gì thì không kiểm tra được, chỉ có thể loại trừ khả năng dính bệnh truyền nhiễm cùng với một số bệnh di truyền. Mà tiền sử bệnh di truyền của gia đình đều do người hiến tặng tϊиɧ ŧяùиɠ tự điền, nếu hắn ta không muốn điền sự thật thì ngân hàng tϊиɧ ŧяùиɠ cũng không có năng lực buộc hắn nói thật, cũng không có khả năng điều tra hoàn cảnh gia đình thực tế của hắn – nói không chừng bệnh nhân tâm thần cũng có thể điền bản thân là tiến sĩ đấy.”
“Mẫn Mẫn, mượn tϊиɧ ŧяùиɠ của nước ngoài không phải lúc nào cũng đáng tin cậy, nếu cậu vẫn muốn có con thì vẫn nên tìm một người chính thức kết hôn thì tốt hơn.”
Tông Tư Văn an ủi một hồi cũng không khiến Dư Mẫn cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô không thể tránh khỏi uống thêm vài ly nữa, đến khi bữa cơm kết thúc thì đầu đã choáng váng mơ hồ.
Cũng may lúc tới không lái xe.
Dư Mẫn bắt taxi, khi gần về tới nhà, từ xa cô đã nhìn thấy một người đàn ông – là Tưởng Thừa Trạch.
Anh kẹp một điếu thuốc trong tay, nhìn kỹ thì không châm lửa, chỉ kẹp ở trên tay nghịch nghịch.
Ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu sáng chiếc xe Cullinan Black Badge đằng sau anh, một tay anh đút trong áo gió, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Khi xe taxi chậm rãi dừng trước cửa, Dư Mẫn kéo cửa xe ra, Tưởng Thừa Trạch đang nghiêng người dựa vào thân xe cũng đứng thẳng lên.
“Em về rồi.” Anh kéo cửa xe phía cô ra, “Anh có quà tặng em.”
Trần xe màu đen được bao phủ bởi vô số “ngôi sao" giống như một bầu trời sao lộng lẫy…
Anh lấy từ bên trong ra một bó hoa hồng cùng một cái hộp vuông lớn, bốn sợi dây lụa từ bốn cạnh tụ lại ở nắp hộp, thắt thành một cái nơ to – rõ ràng là bánh kem.
“Chúc mừng sinh nhật.” Tưởng Thừa Trạch đưa bánh kem và hoa tươi tới trước mặt Dư Mẫn.
Chìa khóa xe đặt cạnh hộp bánh kem, dù anh không nhắc đến thì Dư Mẫn chắc chắn cũng sẽ không nhận cái bánh kem này…
Tưởng Thừa Trạch cũng đã quen rồi.
Trước đó anh đã vô số lần coi thường những nỗ lực và tới gần của cô, bây giờ anh phải trả giá bằng vô số lời từ chối.
Anh đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Anh đưa tay ra, đợi cô bước qua anh, phớt lờ anh như cách mà cô đã làm suốt thời gian qua.
Nhưng lần này, lại không có.
Bước chân cô chậm lại rõ rệt.
Cô nhíu mày, híp mắt mê man nhìn anh từ trên xuống dưới, như đang cân nhắc dò xét, lại như đang suy tính gì đó.
Thật lâu sau, mới đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
“Em uống rượu?” Tưởng Thừa Trạch nhìn gò má ửng hồng của cô.
Dư Mẫn không trả lời, xoay người xách bánh kem đi vào…
Khi đẩy cánh cổng sắt ra, đột nhiên cô quay lại, “Anh có muốn ăn một miếng bánh không?”