Dư Mẫn treo áo khoác ở lối vào, đặt hộp bánh kem lên bàn trà rồi bật đèn lên.
Nơ lụa được cởi ra, để lộ bánh kem bên trong: màu chủ đạo là màu xanh nhạt, mặt trước cuộn sóng, được trang trí dâu tây cắt tỉa cẩn thận, nhìn qua giống như những cánh hồng trôi trên mặt biển lấp lánh được ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi.
Dư Mẫn dùng dao răng cưa cắt hai miếng, một miếng đưa cho Tưởng Thừa Trạch, một miếng cho mình.
Không có mũ sinh nhật, không có nến, cũng không có bài hát mừng sinh nhật… không có bất kỳ nghi lễ gì, chỉ tùy tiện như một buổi trà bánh buổi chiều.
“Em không ước à?” Tưởng Thừa Trạch hỏi.
“Ước rồi.” Dư Mẫn nói, “Không thể một ngày sinh nhật mà lại thổi nến hai lần được.”
Một câu đơn giản đã nói ra sự thật rằng cô đã ăn mừng sinh nhật với người khác rồi.
Trong lòng Tưởng Thừa Trạch chua chát, anh xúc một miếng bánh kem cho vào miệng.
Đồ ngọt chưa bao giờ là sở thích của Tưởng Thừa Trạch.
Dù kem có mịn và bánh có mềm đến đâu thì anh cũng chỉ cảm thấy ngọt nị và béo ngậy, cắn hai miếng là dừng lại. Dư Mẫn nghiêng đầu liếc anh một cái, đứng dậy, nửa phút sau cầm theo hai cốc nước chanh từ trong phòng bếp đi ra.
Chanh cho hơi nhiều, Dư Mẫn giơ lên uống một ngụm, tự mình nhíu mày, ấm nước còn ở trong bếp, vì thế cô lại cầm hai cốc nước chanh quay lại.
Ban đêm tháng ba vẫn còn lạnh, cô bật một chiếc đèn lẳng lặng chờ hơi nước bốc lên.
Thân ấm nước kêu vo vo, Tưởng Thừa Trạch nhìn chằm chằm bóng dáng trong phòng bếp, rất nhiều câu hỏi muốn hỏi đã dâng lên đến cổ họng rồi lại nuốt xuống.
Đêm nay như vậy đã quá tốt đẹp rồi.
So với những đêm trằn trọc mất ngủ, có thể an tĩnh ở chung một căn nhà với cô quả thực giống như một giấc mộng đẹp.
Tại sao dép đi trong nhà, bàn chải đánh răng vẫn chỉ có một bộ? Còn người gọi là “bạn trai” kia đâu, tại sao đến sinh nhật cậu ta cũng không xuất hiện?
Những câu hỏi gây mất hứng đó đột nhiên trở nên không còn quan trọng nữa.
Anh an tĩnh nhìn chăm chú…
Việc nhìn chăm chú đã tập mãi thành thói quen, nhưng hình ảnh hiện tại lại chỉ có thể xuất hiện ở trong giấc mộng.
Cho đến khi nhiệt độ sôi trào cắt đứt nguồn điện của ấm, Dư Mẫn mới cầm cốc rót nước sôi vào, một lần nữa đưa cho anh, “Này.”
“Thật ra chua một chút càng giải rượu hơn.” Tưởng Thừa Trạch nhận lấy cốc cô đưa lại, hương vị nhạt nhẽo thiếu vị chanh ban nãy, cũng ít đi cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ ban nãy, như đang nhắc nhở anh tất cả những chuyện này không phải là một giấc mơ.
Dư Mẫn uống một ngụm, dường như cũng không hài lòng, nhưng cũng không thèm nữa, chỉ vuốt tóc mai vì dính hơi nước mà xòa xuống, “Nhưng mà bánh ngọt quá.”
Chanh có chua hay không phụ thuộc vào sự tương phản với độ ngọt của bánh.
Sau đó hai người rơi vào im lặng.
Đã rất lâu rồi họ mới yên bình ngồi cùng nhau như thế này, Tưởng Thừa Trạch không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.
Dư Mẫn không nói lời nào, đơn giản là bởi vì uống rượu xong đầu óc cô có chút tan rã, cùng với – cô cũng không biết phải nói gì đối với những chuyện hoang đường có khả năng sẽ xảy ra tiếp theo.
Chìa khóa xe đúng lúc lộ ra phía dưới bánh kem.
Dư Mẫn cuối cùng cũng tìm được đề tài, “Cái này quá lỗi thời rồi.”
Tưởng Thừa Trạch mất hai giây mới định thần lại, anh ấn chặt ngón tay vào hoa văn kim cương trên cốc, “Vậy làm thế nào mới không lỗi thời? Em dạy anh đi.”
Dư Mẫn lại im lặng lần nữa.
Bản chất cô vốn cũng là một người cổ hủ, thích một chút lãng mạn theo khuôn sáo cũ.
Từ gặp gỡ rồi chia xa, gặp lại đến kết hôn… Có lẽ những nhiệt tình và cố chấp đối với tình yêu của cuộc đời cô đều đã dành hết cho người này.
Những ảo tưởng về tình yêu cũng được đặt lên người anh.
Anh có vẻ bề ngoài, chỉ số thông minh, hương vị mà cô mê luyến.
Cô vừa mới chịu thất bại, trong đầu tràn ngập những ý tưởng nguy hiểm, chỉ còn lại một chút sự thanh tỉnh đang đau khổ giãy giụa…
Dư Mẫn dời tầm mắt khỏi cổ áo vest đang nửa mở ra của anh, tình cờ nhìn thấy bàn cờ dưới ti vi, “Tưởng Thừa Trạch, chúng ta chơi một ván cờ đi?”
Lần cuối cùng chơi cờ là ở trong căn hộ của anh.
Vào một đêm mưa xối xả không ngừng trút xuống, cả thành phố như bị đảo lộn.
Tưởng Thừa Trạch không rõ chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu.
Anh để Dư Mẫn đi trước, cô uống rượu xong đầu óc không minh mẫn lắm, cũng không phát huy được hết lợi thế của mình…
Chẳng mấy chốc cả hai đã đi đến cục diện bế tắc.
Hai người lần lượt mất đi quân Xe và quân Mã, bọn họ còn tổng cộng sáu quân Tốt, quân Tượng và quân Hậu tất cả đều còn ở đây.
Nếu cô tiếp tục sử dụng quân Xe, cô sẽ bị quân Tượng của anh ăn luôn.
Nhưng nếu anh ăn quân Tượng của cô, thì bước tiếp theo cô có thể dùng quân Tượng của mình ăn quân Mã của anh…
Mà anh cũng sẽ ăn luôn một quân Xe khác của cô…
Anh dự đoán những dự đoán của cô, mà cô cũng nghĩ tới ý tưởng của anh.
Ván cờ rơi vào thế giằng co.
Giống như cục diện bế tắc mấy tháng qua, cô không thuyết phục anh từ bỏ, anh cũng không thể khiến cô cảm động quay đầu lại.
“Không thì thêm chút đặt cược đi.” Dư Mẫn cầm cốc nước chanh trong tay, “Người thua cho phép người thắng đưa ra một yêu cầu.”
Cô khẽ nhíu mày, đem toàn bộ lực chú ý quay lại nhìn chằm chằm vào bàn cờ trắng đen, giống như cục diện bế tắc hiện giờ chưa đủ vậy…
“Em muốn yêu cầu gì?” Tưởng Thừa Trạch căng thẳng cắn răng.
Ánh mắt cô đột ngột trở nên sắc bén khiến anh có dự cảm chẳng lành.
“Nếu tôi thắng, về sau anh đừng làm phiền tôi nữa.” Dư Mẫn đặt tay lên quân Tốt của mình, di chuyển không chút do dự.
Tưởng Thừa Trạch cứng đờ, sau một lúc lâu mới di chuyển quân Hậu, “Anh không dám đánh cược với em.”
“Vì sao?” Dư Mẫn hỏi, “Anh cũng có thể nói ra điều kiện của mình.”
Khi cô nói lời này, lông mi mảnh dài khẽ chớp, mang theo ám chỉ vi diệu nào nó, cô ghé sát vào mắt anh, “Hay là anh không tin tưởng vào bản thân?”
Giọng điệu của cô là giọng điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Cô nhoài người về phía trước cách đầu anh chưa đến một nắm tay, chóp mũi bọn họ như sắp chạm vào nhau…
Mùi hương quen thuộc xâm nhập vào phổi, yết hầu Tưởng Thừa Trạch lăn lộn.
Anh đương nhiên biết ý của Dư Mẫn – anh có thể lợi dụng ván cờ này để yêu cầu sự tha thứ của cô.
Đồng ý nhưng không cam lòng thì tha thứ đấy có được xem như là tha thứ không?
Nếu anh thua thì sao?
Tưởng Thừa Trạch cau mày, “Em biết đấy, anh không thể đồng ý với yêu cầu không bao giờ xuất hiện bên cạnh em nữa.”
“Anh không thể thua.” Anh thẳng thắn thành khẩn, ánh mắt kiên định, không bị phép kích tướng của cô dụ dỗ làm cho lay động.
Sơ hở vất vả tìm được trở nên không còn quan trọng, Dư Mẫn thu ánh mắt lại, “Như vậy đi, người thua phải học tiếng chó sủa.”
Dư Mẫn vẫn lựa chọn những quân Tốt của anh, một bước tưởng chừng như vô nghĩa nhưng lại bày ra một thế cục mới.
Tưởng Thừa Trạch cúi đầu, đôi mắt lóe lên trong giây lát, anh từ bỏ quân Tượng của mình, cũng bắt đầu di chuyển các quân Tốt.
Anh dường như không chú ý đến phong cách chơi thứ hai của cô.
Chẳng mấy chốc, quân Hậu của cô đã đá bay quân Hậu của anh ra khỏi ngai vàng…
“Anh thua rồi.” Trước sự chênh lệch rất lớn trước mặt, Tưởng Thừa Trạch không giãy giụa nữa, buông quân cờ.
“Vậy thì – bắt đầu thực hiện đặt cược đi.” Dư Mẫn ngả người ra sau, thúc giục.
Từ lúc tình cờ nhìn thấy anh ở cổng, những suy nghĩa hoang đường trong đầu cô không ngừng lên men…
Dư Mẫn nhìn Tưởng Thừa Trạch, ý đồ dùng ánh mắt lạnh lùng dập tắt những ý nghĩ xằng bậy.
Tưởng Thừa Trạch bắt gặp ánh mắt cô, “Gâu…”
Cô kinh ngạc mở to mắt, lại nghe thấy anh thấp giọng mở miệng, “Gâu…”
Không có bất gì xử lý từ tượng thanh gì, chỉ đơn giản là nói một từ một âm tiết, nhưng cuối cùng cũng nói được, dùng ngữ điệu vô cùng rõ ràng, không nhanh không chậm.
“Đủ chưa?” Anh ngước lên, không chớp mắt nhìn cô.
Ánh mắt đó khiến cô không chút nghi ngờ - nếu cô tát má trái anh thì anh cũng sẽ nghiêng đầu không chút do dự đưa má bên phải ra.
Đây là Tưởng Thừa Trạch, một khi anh quyết định làm việc gì sẽ không dễ dàng từ bỏ vì chướng ngại vật, một khi anh đã xác định con đường thì sẽ không có khả năng bỏ đi.
Không thể thuyết phục được anh, cũng không thể đẩy anh ra, thậm chí có làm nhục anh…
Dường như làm cái gì cũng đều là phí công.
Đây là điều Dư Mẫn ghét ở anh, nhưng lại cũng là điều mà Dư Mẫn thích ở anh, bởi vì cô cũng bướng bỉnh giống như anh.
Dư Mẫn với tay, tắt tất cả đèn đi.
Bóng tối đột ngột ập đến khiến trước mặt Tưởng Thừa Trạch trở nên đen thui, anh phải mất một lúc mới thích nghi được môi trường không có ánh sáng này.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào yếu ớt khiến anh hầu như không thể nhìn rõ Dư Mẫn trước mặt.
Cô không nói gì, chỉ tiến lại gần anh, cách anh không xa liền dừng lại.
Hàng mi dài của cô khẽ rung, đôi mắt vừa chứa du͙© vọиɠ vừa hoang mang, cứ như vậy nhìn anh, cũng không làm thêm một động tác nào.
Bên ngoài cửa kính là bóng đêm nặng nề.
Trong bóng tối, chỉ có đèn đường còn sáng, thỉnh thoảng có chiếc xe tăng tốc chạy nhanh về phía trước.
Mọi vật trong đêm chậm rãi, một giây như bị kéo dài ra, tạo thành cái đuôi, như những vệt sáng đập vào mắt khi ánh đèn đường vụt qua.
Dư Mẫn cứ im lặng như vậy nhìn Tưởng Thừa Trạch.
Cô vẫn còn ngăn cách đối với anh.
Ngay cả khi cô lại trở thành bên có động cơ thầm kín thì cô vẫn không muốn mình là người tiếp tục bước tiếp theo.
Ba, hai, một.
Trong lòng cô âm thầm đến, nếu như người trước mắt không hôn cô, thì tất cả những ý nghĩ hoang đường trước đó của cô đều không còn giá trị…
Cô sẽ không cho anh một cơ hội nào khác để vào cửa nhà cô nữa.
Như nghe được tiếng đếm ngược trong lòng cô.
Tưởng Thừa Trạch chậm rãi nâng tay lên, đầu ngón cái ấn lên bờ môi mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua, sau đó ngẩng đầu hôn lên.