Tro Tàn

Chương 66: Tư Hàn (2560)

Tông Tư Hàn cảm thấy trái tim mình như sắp ngừng đập.

Cậu ta hiếm khi căng thẳng như thế này, lòng bàn tay đổ mồ hôi đến mức không nắm được, bàn tay đang nắm lấy băng ghế chậm rãi di chuyển, trong lúc hôn môi thử thăm đò đặt lên eo Dư Mẫn…

Đây là người cậu ta khao khát đã lâu, mơ ước được thân mật đã lâu.

Khi ngón cái chạm vào sườn eo Dư Mẫn, cậu ta run lên, đỡ lấy eo cô, theo bản năng hé miệng ra, muốn sâu hơn nữa…

“Pháo hoa kìa!” Đào Đào gào to lên, thằng bé vỗ vỗ chân Dư Mẫn kêu to, “Nhìn xem, bắn pháo hoa!”

Cùng với tiếng kêu của thằng bé, bầu trời phía trên công viên nổ “bốp bốp” nở rộ nhiều đợt pháo hoa.

Thằng bé kích động muốn chia sẻ, ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Tông Tư Hàn với Dư Mẫn vừa tách môi ra, còn có ánh mắt muốn gϊếŧ người của ông cậu nhà mình.

“A!” Thằng bé kinh ngạc che miệng, “Cháu không thấy, cháu không thấy cái gì hết á!”

Vừa nói vừa cuống quít che mắt lại, nhưng ngón tay lại hé hé mở ra, để lộ nửa con mắt đang xoay tròn bên trong.

Miệng trẻ con như cửa sổ bằng giấy, đừng bao giờ trông cậy vào độ chắc chắn của nó.

Buổi tối, Tông Tư Hàn vừa đưa Đào Đào về nhà thì tin nhắn của Tông Tư Văn đã đến ngay sau đó: Cậu hôn em trai tớ rồi??? Cuối cùng cậu chịu chấp nhận nó rồi ???

Liên tiếp sáu dấu chấm hỏi, có thể thấy được tâm trạng kích động thế nào.

Dư Mẫn hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Tông Tư Hàn đang tập trung lái xe, một lúc lâu sau, cô mới dùng ngón tay gõ một tin nhắn trả lời: Tớ không muốn trì hoãn em ấy thêm nữa.

Khoảnh khắc môi Tông Tư Hàn chạm vào môi cô.

Rất nhiều hình ảnh lướt qua tâm trí Dư Mẫn, có lần đầu cô gặp Tông Tư Hàn, có hình ảnh chơi ở công viên, còn có những nụ hôn trước đây của cô, bao gồm chồng cũ và bạn trai cũ.

Trước khi kết hôn Dư Mẫn chưa từng nói chuyện yêu đương với Tưởng Thừa Trạch, nói đúng hơn tính ra chỉ có một người bạn trai cũ.

Bọn họ là đồng nghiệp cũ, thuộc bộ phận khác nhau trong công ty cũ của Dư Mẫn, bởi vì công ty tổ chức một chuyến di lịch đến Dubai cho những nhân viên xuất sắc nên mới quen nhau.

Giờ nhớ lại, tính cách của hắn có phần giống với Tông Tư Hàn, chân thành, vui vẻ, thẳng thắn…

Có lẽ tính cách ổn trọng của cô có chút buồn tẻ nhưng điều này lại thu hút sự ưu ái của người khác giới này, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, đối phương đã không chút che giấu thể hiện hảo cảm đối với cô.

Sau khi chuyến đi du lịch kết thúc không lâu thì hai người lại bị lôi kéo vào cùng một nhóm vì một dự án nào đó.

Hắn kết bạn wechat với cô, không có việc gì thì hỏi cô một số vấn đề nhỏ, cũng đưa cho cô một số thứ hiếm lạ cổ quái.

Vào một buổi tối nọ, khi cô vẫn đang tăng ca để hoàn thành công việc, dù đối phương đã sớm hoàn thành việc của mình nhưng vẫn chờ cô đến tận khuya, chỉ bởi vì những đồng nghiệp khác trong dự án đã về hết, hắn sợ một cô gái như cô ở lại một mình sẽ sợ hãi.

Cô cảm động trước sự săn sóc của hắn, đồng thời cũng có chút hảo cảm cho nên không bao lâu sau hai người đã bắt đầu hẹn hò.

Bạn trai cũ và Tông Tư Hàn còn một điểm nữa cũng rất giống nhau, chính là cả hai đều lảm nhảm rất nhiều.

Khi yêu đương, hắn sẽ kể lại mọi hành trình của mình, mỗi ngày đều gửi cho cô rất nhiều tin nhắn: Thời tiết hôm nay có trong xanh hay không, tối nay ăn cơm với gì, tán gẫu gì với đồng nghiệp, đi siêu thị mua cái gì… Những tin nhắn vụn vặt mỗi ngày lên tới năm sáu mươi cái, nếu là ngày nghỉ thì khoảng cách giữa các cuộc nói chuyện phiếm sẽ càng ngắn hơn.

Những vấn đề lặt vặt giống nhau đều được tường thuật lại rất chi tiết, chỉ cần cô tiện tay nhắn lại một câu, hắn sẽ lại sinh ra những chủ đề khác, lan man một hồi mãi không dứt.

Khi mới bắt đầu mối quan hệ, Dư Mẫn cảm thấy mình được coi trọng, nhưng sau một thời gian, cô lại cảm thấy thời gian của mình đang bị chiếm dụng.

Bọn họ làm cùng công ty, có thể gặp nhau lúc tan làm hoặc vào cuối tuần.

Cô không phải kiểu người nói nhiều, mà khoảng thời gian đó công việc của cô rất bận rộn, vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi thì đều phải dành ra để trả lời tin nhắn của hắn, điều này khiến cô cảm thấy đó là một việc tiêu hao năng lượng bên trong cô.

Dư Mẫn cũng có nói với đối phương suy nghĩ của mình.

Nhưng đối phương không quan tâm, nói rằng nếu không muốn trả lời thì không cần để ý tới là được rồi, nhưng Dư Mẫn lại không thể làm việc cho có lệ như vậy được.

Ngoại trừ điều này ra, cả hai còn có những điều khác không hợp.

Ví dụ khẩu vị của hắn rất nặng, mà khẩu vị của cô lại thanh đạm; cô thích làm việc có kế hoạch, còn hắn lại thích làm việc tự do.

Ví dụ, lúc rảnh rỗi cô thích ở nhà đọc sách, nấu ăn, chăm sóc cây cối hoa lá, còn hắn thích chơi game, thích vận động bên ngoài, còn thích những thứ có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết ra dopamine… Khi buồn chán thà xem những video ngắn còn hơn là tĩnh tâm đọc một tác phẩm có chiều sâu nào đó.

Ví dụ, tính cách hắn quá thẳng thắn, không thể khống chế cảm xúc mà nói những lời khó nghe; còn trong cách cư xử của cô, cho dù trong lòng oan ức cô cũng không thể thốt ra những lời ác ý…



Nếu cứ tiếp tục thì cả hai đều sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi hẹn hò được một tháng rưỡi, bởi vì chuyển công tác đến thành phố khác nên đối phương đề nghị chia tay, Dư Mẫn cũng không níu giữ.

So với mối tình đầu không mấy hạnh phúc thì việc ở chung với Tông Tư Hàn hòa hợp hơn rất nhiều.

Khẩu vị bọn họ tương tự nhau hơn, sở thích cũng có nhiều điểm chung, hơn nữa cậu ta chiều chuộng cô, mà cô sau khi trải qua cuộc hôn nhân thất bại cũng bao dung hơn trước kia rất nhiều.

Trên đời này, người hoàn toàn đồng điệu với nhau chỉ có một số ít, mỗi người đều có sở thích và suy nghĩ riêng của mình, chỉ cần không phải ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không thể giao tiếp với nhau thì đều có thể dần dần thích ứng và cảm thông cho nhau.

Trước ngày hôm nay, Dư Mẫn đã nghĩ như vậy.

Cha mẹ sốt ruột, hy vọng có thể nhìn thấy cô một lần nữa tìm được người nắm tay mình đi hết quãng đời còn lại, kết hôn sinh con. Cô cũng thích trẻ con, cũng hy vọng có thể ở độ tuổi tốt nhất của mình sinh được một sinh mệnh nhỏ bé thuộc về bản thân mình.

Mang tâm trạng như vậy, cô đã đồng ý đi công viên trò chơi với Tông Tư Hàn vào ngày ái muội như lễ Tình Nhân.

Nhưng khoảnh khắc nụ hôn của Tông Tư Hàn đến gần, cơ thể cô vẫn theo bản năng bài xích, cắn chặt môi…

Điều này khiến cô vô tình nghĩ đến nụ hôn với bạn trai cũ.

Từ kinh nghiệm thất bại học được từ Tưởng Thừa Trạch, Dư Mẫn đã thận trọng hơn nhiều khi đối mặt với hành vi thân mật đó lần thứ hai.

Thời gian đầu, cô và bạn trai cũ chỉ đi xem phim, nghe nhạc, leo núi, ăn cơm… Hành vi thân mật duy nhất chỉ có ôm và nắm tay.

Một tuần trước khi hai người chia tay, căn hộ bạn trai cũ thuê bị mất điện, phải tới ở nhờ nhà Dư Mẫn.

Đương nhiên Dư Mẫn hiểu để một người đàn ông trưởng thành ngủ lại là có ý gì.

Khi hai người nằm trên cùng một chiếc ghế sô pha, bạn trai cũ tạm dừng bộ phim, thời điểm môi hắn tự nhiên dán lại gần, cô không từ chối…

Đó lần thứ hai trong cuộc đời cô cùng một người hôn môi.

Không có sự kích động như lần đầu tiên, cũng không có nhịp tim đập nhanh, gương mặt ửng đỏ - chỉ có sự đông cứng đón ý nói hùa.

Khi đối phương dần trở nên dồn dập và nhiệt tình hơn, trong đầu cô lại không tự chủ được hiện lên một khuôn mặt khác…

Hiện lên cơn mưa to không ngừng nghỉ, cành cây được gột rửa, cửa sổ bị nước tạt ướt sũng…

Cô theo bản năng lui về phía sau.

Đôi môi bạn trai đang dán sát vào khóe miệng cô hoảng hốt lùi lại.

Hắn có chút bị tổn thương, có chút không thể tin được…

Ngay cả khi cô giải thích rằng thời điểm này cô chưa chuẩn bị sẵn sàng, cô vẫn có thể nhìn thấy sự thất vọng và nghi ngờ trong mắt hắn.

Có lẽ chính vì vậy nên sau đó hắn đề cập đến chuyện chia tay một cách dứt khoát và lưu loát.

Dư Mẫn cũng dứt khoát đồng ý.

Một người mà ngay cả thân thể mình cũng không thể tiếp nhận thì cô thật sự không có niềm tin có thể tiếp tục cùng hắn…

Bây giờ nhìn lại, dù không chuyển công tác thì việc cả hai chia tay cũng là điều khó tránh khỏi.

Mà khoảnh khắc môi Tông Tư Hàn chạm vào cô, cảm giác đông cứng đã mất từ lâu kia lại ập tới, thậm chí còn có chút bài xích.

Cô còn đang thất thần nên vẫn mở mắt, con ngươi rũ xuống nhìn chằm chằm vào bàn tay cậu ta đang đặt trên eo mình.

Cậu ta khẩn trương đến mức cô có thể cảm nhận được sự run rẩy rất nhỏ của cậu ta qua lớp quần áo mùa đông.

Cô không khỏi nhớ đến lúc ở trước cửa rạp chiếu phim cậu ta kích động nắm chặt lấy bàn tay mình – lòng bàn tay cực nóng, nóng đến mức những hạt mồ hôi li ti không ngừng rỉ ra.

Dường như ngay cả trái tim cũng đang dồn dập run rẩy.

Người bên cạnh chân thành như vậy, nhưng cô lại không thể đáp lại sự nhiệt tình tương tự cho cậu ta – cô không khát vọng cùng cậu ta thân mật hơn, càng không muốn tiến sâu hơn – cô dựa vào cái gì mà lấy một loại tâm thái tạm chấp nhận để chiếm giữ cậu ta, ngăn cản cậu ta chạy về phía hạnh phúc thuộc về chính bản thân.

Mọi người không thể lảng tránh những suy nghĩ chân thật trong nội tâm mình, không thể lảng tránh những mối nguy hiểm tiềm ẩn trong mối quan hệ.

Thời gian không phải là một vòng tròn, chứ đừng nói đến một vòng lặp – cô không thể cứ đi tới rồi lại quay trở về điểm ban đầu, tự lừa mình dối người.

“Tư Hàn, chị nghĩ kỹ rồi, chị không thể trì hoãn em thêm nữa. Cảm giác của chị đối với em không giống như em đối với chị, cho dù cố gắng thử cũng không thể nào thay đổi, chị không thể lừa dối em, cũng không thể lừa dối chính mình, em đừng lãng phí thời gian với chị nữa.”

Thu hồi ánh mắt và suy nghĩ, Dư Mẫn nghiêng đầu nhìn những cái cây bên đường lần lượt đến gần rồi lại lần lượt lùi ra xa, “Lúc đó chị không đẩy em ra chỉ là do chị bị rung động bởi khung cảnh lúc đó, khi Đào Đào nằm lên đùi chị, còn em ghé vào vai chị… Hình ảnh đó đã thỏa mãn trí tưởng tượng về một nhà ba người của chị, mà có lẽ em cũng cảm nhận được sở dĩ chị muốn thử tiếp nhận em có một phần nguyên nhân là ở độ tuổi này của chị đã không còn sớm nữa rồi, mà em vừa lúc xuất hiện…”

Trên đường trở về, Dư Mẫn đã giải thích, phân tích rất nhiều.

Tông Tư Hàn khó có thể phản bác được một câu.

Có lẽ là bởi vì vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của cô, cũng có thể là sau khi bình tĩnh lại, cậu ta cũng cảm nhận được bài xích trong nụ hôn của cô.

Cậu ta không nói gì, chỉ chuyên tâm lái xe, cho đến kia đưa cô về đến nơi mới xuống xe.

“Chị Mẫn Mẫn, em ôm chị một chút được không?”

“…”

“Một chút cũng được, coi như là món quà cuối cùng.”

Nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày, áo khoác của Tông Tư Hàn để trong xe, cậu ta mặc một chiếc áo hoodie đứng trong gió lạnh, hàng lông mi mảnh dài nhìn cô, như một con nai đáng thương tội nghiệp.

Dư Mẫn mềm lòng, dang hai tay ra.

Hốc mắt cậu ta lập tức đỏ lên, vượt qua cánh cổng cao đến eo cô, vùi đầu vào hõm vai cô, khịt khịt mũi.

Cái ôm này khác với hai lần thân mật trước đó, không có bất kỳ yếu tố tìиɧ ɖu͙© nào, chỉ giống như một đứa trẻ chịu oan ức đang tìm kiếm sự an ủi.

“Tương lai còn rất dài, em còn rất nhiều cơ hội gặp gỡ những người sẽ cùng em đi hết con đường.” Dư Mẫn ôm lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu ta.

“Vâng.” Tông Tư Hàn tựa đầu vào vai cô, ủ rũ đáp lại, thở ra một hơi, “Chị cũng sẽ gặp được.”

Cả hai đều không chú ý tới có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu ở phía bên kia đường.

Tưởng Thừa Trạch ngồi trong xe, từ xa nhìn bóng hai người ôm nhau qua hàng rào sắt, bàn tay nắm chặt lấy vô lăng, dùng sức cho đến khi gân xanh trên mu bàn tay trắng bệch nổi lên…

---

Tác giả:

Chương chuyển tiếp có thể hơi nhàm chán, vài chương nữa là có thịt ăn rồi.