Chắc là đến tuổi rồi, chỉ là phản ứng bình thường của cơ thể đối với sự gia tăng nồng độ hormone bên trong cơ thể mà thôi.
Dư Mẫn không muốn nghĩ nhiều thêm xem liệu có những phản ánh nào khác trong đó hay không.
Cô mở di động, ngay lập tức vô số lời nhắc lấp đầy toàn bộ giao diện.
Lời chút Tết mùng một thường bắt đầu từ điện thoại di động, Dư Mẫn vừa rời giường rửa mặt vừa xem tin nhắn, chọn trả lời những câu cần thiết.
Khi mở cửa phòng ra, mẹ Dư đã nấu xong bánh trôi.
“Ba, mẹ, chúng ta đi suối nước nóng hai ngày đi.” Dư Mẫn đi vào phòng bếp, giúp bưng mấy viên bánh trôi lên bàn ăn.
Cô đã đặt một sơn trang suối nước nóng gần đó, định đưa bố mẹ đến ở hai ngày, tránh mấy ngày kế tiếp bị mấy người họ hàng ập đến cửa “quan tâm”.
“Đi suối nước nóng à?” Cha Dư đang ngồi trước ti vi xem phát lại Đêm hội mùa Xuân quay đầu lại, còn chưa kịp tỏ thái độ, chuông cửa đã đột nhiên vang lên.
Ông chậm rãi đứng dậy mở cửa, sau đó lại quay trở về cầm lấy cái ví để trên bàn trà, “Mẫn Mẫn, con lại mua cái gì thế? Tại sao còn phải trả tiền?”
Hiện nay có một loại chuyển phát nhanh lừa đảo, địa chỉ người gửi thực ra là địa chỉ không có thật, bọn lừa đảo giăng lưới, gửi vô số chuyển phát nhanh có đánh dấu “tài liệu quan trọng”, yêu cầu người nhận khi ký nhận phải thanh toán tiền…
Dù mua đồ hay gửi đồ, Dư Mẫn chưa bao giờ có thói quen chọn hình thức trả tiền khi nhận hàng nên cô không khỏi cảnh giác khi nghe tin này.
Cô đi tới cửa, nhận lấy chiếc hộp từ nhân viên chuyển phát nhanh, “Phải trả tiền ạ?”
“Vâng.” Nhân viên chuyển phát nhanh nói, “Nhưng chỉ là phí vận chuyển thôi.”
Dư Mẫn vẫn cảm thấy nghi hoặc, tìm một con dao gọt trái cây tới mở gói hàng ra, để lộ bên trong là chiếc hộp đã được niêm phong cẩn thận bằng xốp.
Một hộp là hộp trang sức bằng da, khi mở ra là một chiếc vòng cổ ngọc trai hai sợi, cùng với mặt dây chuyền, trâm cài và nhẫn ngọc trai tự nhiên cùng bộ; hộp còn lại là một hộp sưu tầm bằng gỗ cẩm lai kiểu Trung Quốc, mở ra là một ấm bùn Mạo Lạp.*
*ấm bùn Mạo Lạp: Di tích văn hóa triều đại nhà Thanh
Hạt ngọc trai sáng ngời, bề ngoài bóng loáng tinh tế, dựa trên mắt nhìn được trau dồi hai năm qua của Dư Mẫn có thể thấy được nó là ngọc trai biển tự nhiên.
Còn ấm tử sa có màu sắc êm dịu, đường nét rõ ràng, mối liên kết của từng bộ phận đều tự nhiên chuẩn xác, liền mạch, con dấu dưới đáy in tên một bậc thầy nổi tiếng về tử sa.
Dư Mẫn chỉ ước tính đơn giản thì giá trị của hai món quà này có khi còn cao hơn căn nhà dưới chân cô.
Nhân viên chuyển phát nhanh cũng lập tức sáng tỏ.
Cha Dư cũng đoán được, cau mày, “Tưởng Thừa Trạch gửi à?”
Chuyện Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch ly hôn diễn ra rất đột ngột, giống như khi bọn họ kết hôn vậy, không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, chỉ vào một buổi chạng vạng, Dư Mẫn đột nhiên gọi điện thoại về, dùng giọng điệu bình tĩnh thông báo rằng cô đã quyết định ly hôn.
Từ nhỏ Dư Mẫn đã là người quyết đoán.
Phân ban cấp ba, chuyên ngành đại học, công việc và thành phố sau khi tốt nghiệp… cô đều chỉ thông báo với bọn họ sau khi đã quyết định.
Cô là người thông mình, làm việc gì cũng có chừng mực…
Dư Khánh Niên không bao giờ phải nghi ngờ hay lo lắng về quyết định và lựa chọn của cô.
Ngoại trừ vấn đề hôn nhân.
Dư Khánh Niên vẫn luôn cảm thấy cuộc hôn nhân của Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch nhất định có liên quan đến căn bệnh của ông.
Ông nằm viện nửa năm, Dư Mẫn chưa bao giờ tiết lộ hay thể hiện ra rằng cô đã có bạn trai, khi ông xuất viện, cô lại đột ngột đưa ra đề nghị muốn kết hôn – nhìn thế nào cũng thấy nó giống như một loại thỏa thuận.
Người nhà họ Tưởng ngoại trừ ông cụ Tưởng và Tưởng Thừa Vũ ra thì nhìn ai cũng thấy khó ở chung, đặc biệt là mẹ Tưởng.
Lúc đầu Dư Khánh Niên cũng muốn phản đối.
Nhưng thứ nhất, việc điều trị của ông đã khiến nhà họ Dư nợ một món nợ ân tình rất lớn, thứ hai, để hồi phục sức khỏe sau khi điều trị cần phải được uống thuốc bổ mất mấy chục nghìn tệ một tháng…
Ông có thể lựa chọn từ bỏ, nhưng với tính tình của Dư Mẫn, cho dù không gả cho Tưởng Thừa Trạch, cô cũng sẽ tìm mọi cách để kiếm tiền.
Thay vì lo lắng cô phải chịu nhiều vất vả hơn, mạo hiểm nhiều hơn thì ông chỉ có thể im lặng đồng ý cuộc hôn nhân này.
Kể từ khi Dư Mẫn gả đến nhà họ Tưởng, nụ cười của cô đã ít đi, thần thái trong mắt cũng trở nên ảm đảm hơn, nhà cao cửa rộng như vậy quy củ thì nhiều, tự do thì ít, Dư Khánh Niên cũng đoán được con gái nhà mình phải chịu không ít uất ức…
Mỗi lần cô gọi video về nhà, dù trên mặt có tươi cười đến đâu thì trong ánh mắt vẫn không thể che giấu được sự mỏi mệt…
Khi cô quyết định ly hôn.
Ông và vợ chưa từng dò hỏi quá nhiều về lý do mà lựa chọn ủng hộ quyết định của cô.
Chỉ là người có mắt đều có thể nhìn ra được – Tưởng Thừa Trạch không muốn buông tay.
Tưởng Thừa Trạch vẫn luôn giấu giếm tin tức về anh và Dư Mẫn, cho đến khi không giấu được nữa mới công khai thừa nhận ly hôn – nhưng vào ngày họp báo, anh vẫn đeo nhẫn cưới trên tay.
Ngày lễ, anh vẫn gửi lời chúc thăm hỏi, gửi quà cáp như thường lệ - thậm chí quà càng đắt tiền hơn, lời thăm hỏi càng ân cần hơn.
Mới tháng trước, một loại thuốc trị ung thư phổi ở nước ngoài mới được phê duyệt để đưa ra thị trường, tác dụng phụ ít hơn, hiệu quả tốt hơn, đồng thời còn có thể khắc phục được tình trạng kháng thuốc của loại thuốc cũ ban đầu.
Tưởng Thừa Trạch ngay lập tức thông báo cho ông, còn tự mình đến tận cửa, đưa theo đội ngũ y tế đến để làm kiểm tra cho ông.
Từ trước đến nay Tưởng Thừa Trạch chưa từng bày ra bộ dáng thấp kém như vậy, cho dù ông bày ra sắc mặt khó coi lạnh nhạt như thế nào, nói lời không dễ nghe như thế nào anh cũng đều không kêu một tiếng, chỉ dặn dò ông chú ý sức khỏe.
Dư Khánh Niên lo lắng Dư Mẫn sẽ không thể chống đỡ được Tưởng Thừa Trạch như thế.
Tính cách Dư Mẫn giống với mẹ cô, nhìn thì dịu dàng như thật ra rất hiếu thắng, ít khi tỏ ra yếu đuối, cũng sẽ không làm nũng…
Nhưng người như bọn họ một khi đã thích ai thì sẽ có thể cảm nhận được rất nhiều điều nhỏ nhặt tinh tế.
Dư Khánh Niên có thể nhìn ra được con gái mình thật sự thích Tưởng Thừa Trạch, ít nhất đã từng như vậy…
Ông lo lắng cô sẽ mềm lòng, sẽ lại giẫm lên vết xe đổ.
“Con và Tưởng Thừa Trạch… Hiện tại các con là như thế nào?” Dư Khánh Niên chuyển ánh mắt từ chiếc hộp sang khuôn mặt Dư Mẫn, cẩn thận cân nhắc từ ngữ, “Nghe nói cậu ta còn đuổi theo đến tận thành phố X, con muốn tha thứ cho cậu ta à?”
Dư Mẫn không nói gì.
Cô cúi đầu, vẻ mặt thất thần, một lúc lâu sau mới “cộp” đóng hộp lại, nhét vào hộp chuyển phát nhanh, đưa lại cho nhân viên, “Trả lại đi, tôi không nhận.”
Dư Khánh Niên trầm ngâm nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô, ho khan một tiếng, “Mẫn Mẫn à… Thật ra cha có chuyện quên nói với con, mấy ngày hôm trước… Cô con đã giới thiệu cho con một đối tượng xem mắt.”
Kế hoạch đi suối nước nóng cứ như vậy bị hủy bỏ, nguyên nhân là vì cha Dư hy vọng Dư Mẫn ở lại xem mắt, những lời thuyết phục đơn giản vẫn là những câu đó:
Tuổi con cũng không còn trẻ nữa, nếu trước đây đã không thành thì đã đến lúc phải tìm một người phù hợp.
Phụ nữ sau ba mươi tuổi sinh con rất vất vả, chăm sóc con còn vất vả hơn, nên sinh con càng sớm càng tốt.
Tuy nói phụ nữ trong xã hội hiện đại không nhất thiết phải lấy chồng mới có thể thực hiện được giá trị của mình, nhưng có thêm một người giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt hơn.
…
Trong số đó, câu mà Dư Mẫn không thể phản bác chính là, “Sớm sinh một đứa con đi, nhân lúc cha vẫn còn sống, sức khỏe mẹ con vẫn còn tốt, chúng ta mới có thể giúp con san sẻ một chút.”
Bệnh ung thư phổi của Dư Khánh Niên bởi vì phát hiện muộn nên không thể diệt tận gốc…
Mặc dù hiện tại ông dùng loại thuốc xịn nhất, mới nhất nhưng vẫn không thể loại bỏ được nguy cơ tái phát bệnh, nếu ông tái phát một lần nữa, tình hình sẽ vô cùng nguy hiểm.
Dư Khánh Niên từ sớm đã muốn được ôm cháu ngoại – Dư Mẫn biết rất rõ điều này.
Lại bởi vì căn bệnh ung thư phổi mà mấy năm nay ý niệm của ông càng mãnh liệt hơn, dù sao nếu một ngày nào đó ông thực sự ra đi – có nhiều con nhiều cháu ngoại thì gia đình này vẫn sẽ náo nhiệt hơn.
Dư Mẫn còn có thể nói gì đây? Chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thời gian xem mắt được định vào mùng ba, đối tượng cô giới thiệu là một kế toán, ở huyện thành này cũng không có nhà hàng sang xịn nào, vì vậy cả hai tùy tiện hẹn gặp trong một quán lẩu Thái.
Buổi chiều hôm đó, Dư Mẫn đến trước, chờ đợi có chút nhàm chán nên quét mã QR ở góc bàn để xem menu có món gì.
Khoảng hai phút trước khi đến giờ hẹn, nhà trai tới, chào hỏi đơn giản với cô rồi ngồi xuống, nhìn vào màn hình điện thoại của cô, “Cô gọi món rồi à?”
“Tôi vẫn đang xem.”
“À.” Đối phương vẹo cổ nhìn theo một lúc rồi nói, “Phần ăn mùa xuân này trông cũng được đấy.”
Dư Mẫn ấn mở giao diện phần ăn, “Vậy gọi món này đi.”
Bữa cơm xem mắt thường bắt đầu từ việc trò chuyện về sở thích của bản thân rồi đến thói quen ăn uống, sau đó tiếp tục mở rộng một số chủ đề khác liên quan đến cuộc sống.
Bởi vì dùng điện thoại của Dư Mẫn để đặt món nên cuối cùng Dư Mẫn là người trả tiền.
Sau khi ăn xong, hai người đi ra khỏi quán lẩu, bên cạnh tình cờ có một tiệm bánh ngọt gia đình.
Nhà trai gợi ý rằng ăn lẩu xong vừa lúc có thể ăn đồ ngọt tráng miệng, thật ra Dư Mẫn không muốn ăn, dù sao cô về nhà ba ngày đã béo lên hai cân – nhưng nhà trai kiên trì nói muốn mời cô nên cô vẫn đi theo vào.
Hai người gọi một món ngọt bán chạy của tiệm, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, tiếp tục cuộc trò chuyện ban nãy.
Khi chén của nhà trai đã cạn một nửa, rốt cuộc hắn ta cũng mở miệng hỏi mấy chủ đề cảm thấy thú vị.
“Họ nói cô đã ly hôn, nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấy không giống.”
“À… Có lẽ là bởi vì tôi chưa sinh con.”
“Đúng rồi, nghe nói hiện tại cô đang làm việc ở thành phố X, hai người ly hôn chưa được bao lâu đúng không? Nhanh như vậy đã xử lý xong rồi à? Còn… bất động sản ở thành phố C thì sao? Bán rồi?”
“Hả?”
“Ai nha, tôi cũng chỉ tiện hỏi một chút thôi, chồng cũ của cô có tiền như vậy, tôi nghĩ chắc là cô cũng được phân chia cho không ít bất động sản với mấy thứ khác, ha ha.”
…
Con người đôi khi sợ nhất là bị so sánh.
Trước khi xem mắt Dư Mẫn cũng không có bất kỳ kỳ vọng nào, cô chỉ đơn giản muốn cha mình yên tâm.
Cô muốn nói với cha rằng, bản thân cô không bị mắc kẹt trong cuộc hôn nhân thất bại, cô sẵn sàng chấp nhận một khởi đầu mới…
Nhưng khi thực sự gặp mặt, từng giây từng phút ở chung với đối phương đều khiến cô cảm thấy khó thở, thậm chí cô còn thất thần nhớ tới Tưởng Thừa Trạch.
Sau khi ra khỏi tiệm bánh ngọt, cô lập tức tìm một lý do để rời đi.
Nhà trai xem mắt cũng ở tại huyện thành này, không biết là không cảm nhận được sự từ chối khéo léo của cô hay là hắn ta có ý khác, tối hôm đó không hẹn được cô, ngày hôm sau lại mời người nhà cô đến ăn cơm.
Ở địa phương nhỏ này người với người đều có người quen, nếu từ chối quá quyết liệt thì sẽ khiến người giới thiệu mất mặt, cũng không tránh được bị những người khác khua môi múa mép.
Dư Mẫn chỉ có thể đợi cho đến khi cô trở lại thành phố X rồi lạnh nhạt giải quyết sau.
Vốn dĩ cô đã đặt vé máy bay trở lại thành phố X vào mùng sáu, nhưng cô đã kiếm cớ và đổi thành buổi tối mùng bốn.
Máy bay hạ cánh muộn, lúc cô về đến nhà đã là nửa đêm, cô gửi tin nhắn báo cho Tông Tư Hàn biết rằng cô đã về.
Sáng hôm sau, Tông Tư Hàn liền mang Cục Tuyết trả lại, đằng sau còn có thêm một nhóc con – là Đào Đào, con trai của Tông Tư Văn.
Còn về lý do tại sao nhũ danh của Đào Đào lại là Đào Đào thì Tông Tư Văn giải thích là vì ngày cô ấy phát hiện ra bản thân có thai là do đã ăn quá nhiều đào nên bị đau bụng tiêu chảy.
Đào Đào là đồng âm của Đào Đào.*
* Chữ Đào (淘) trong nhũ danh đọc giống chữ đào (桃) trong quả đào, đều đọc là “táo”.
Không biết có phải do ảnh hưởng từ cái tên không mà bản thân Đào Đào cũng hoạt bát quá mức, thấy ai cũng giống như quen đã lâu, sấn sổ vào, có chút không biết xấu hổ.
“Dì ơi, sao dì trở lại sớm thế ạ, không phải còn hai ngày nghỉ nữa sao?” Đào Đào vừa theo Tông Tư Hàn vào trong nhà đã nhìn khắp nơi, đông nhìn một tí, tây nhìn một chút, không hề cảm thấy mình là người ngoài, “Không phải qua lễ Tình Nhân mới về sao ạ?"
“Cháu cũng biết lễ Tình Nhân cơ à.” Dư Mẫn bóc một quả quýt đưa cho thằng bé, “Nhưng mà ngày lễ này dì không tham gia.”
Vốn dĩ cô không nhớ tới chuyện này, nhưng sau khi nghe thằng bé nhắc mới phản ứng lại, “Sao hôm nay cháu lại đi theo cậu vậy? Không phải bố mẹ cháu đi chơi lễ rồi đấy chứ.”
“Đúng vậy, bọn họ nói ~ thỉnh thoảng bọn họ cũng cần thế giới của hai người ~ cho nên liền ném cháu cho cậu, ai bảo cậu là cẩu độc thân cơ chứ.”
Đào Đào nhổ hột quýt vào trong thùng rác, vừa lắc đầu vừa thở dài nhìn cậu nhà mình, bộ dạng như hận rèn sắt không thành thép.
“Này này, cháu nói ai là cẩu độc thân hả - “ Tông Tư Hàn đi tới, nắm lấy đầu quả dưa của Đào Đào, “Cháu còn nói như vậy cậu sẽ không đưa cháu đi công viên giải trí nữa đâu.”
“Cháu có thể bảo dì đưa cháu đi mà.” Đào Đào không chịu uy hϊếp, chạy tới kéo Dư Mẫn, “Dì ơi, nếu dì không đi chơi lễ Tình Nhân thì chúng ta đi công viên giải trí đi.”
Cái đầu dưa hấu của thằng bé bị thổi bay sang hai bên nhìn giống như một con kappa, vừa nhìn Dư Mẫn chớp chớp mắt vừa dùng bàn tay nhỏ cọ cọ lòng bàn tay cô.
Dư Mẫn cúi đầu nhìn bộ dạng buồn cười của thằng bé, bất giác mỉm cười, “Được.”
Ba người cùng nhau ăn trưa ở nhà Dư Mẫn sau đó đi công viên giải .
Thời tiết đặc biệt sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, không còn cái rét lạnh của mùa đông.
Tàu lượn siêu tốc khổng lồ, vòng đu quay cao chót vót, cối xay gió với năm cánh tay khổng lồ và buồng thanh máy bảy sắc cầu vồng quay cuồng…
Đào Đào vừa đi vào công viên đã phấn khích không thôi, không ngừng quơ tay múa chân ở trên cổ Tông Tư Hàn.
Tông Tư Hàn cẩn thận nắm lấy chân Đào Đào, “Đừng nghịch, cẩn thận không lại ngã đấy.”
Đào Đào không quan tâm, nắm lấy cổ áo hoodie của cậu ta, “Giá – giá – “
Nhìn hai người vui đùa ầm ĩ, Dư Mẫn như thể bị lây nhiễm bởi niềm vui sướиɠ của bọn họ, mặt mày cũng vô thức cong lên.
Cách lối vào công viên không xa có bán cài đầu hoạt hình.
Đào Đào la hét muốn sói xám, Tông Tư Hàn mua cho thằng bé một cái, lại quét mã mua một cài đầu con thỏ cho Dư Mẫn.
Cài đầu lông xù có đôi tai thỏ dài rất bắt mắt, Dư Mẫn lắc đầu, cảm thấy đeo nó rất xấu hổ, Tông Tư Hàn liền cài nó lên đầu.
Đu quay, cầu trượt tổ hợp, thuyền chuối…
Ba người chơi gần hết các trò chơi trong công viên giải trí, cuối cùng khi xuống khỏi cốc quay, bước chân của Đào Đào đã trở nên loạng choạng, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía ghế dài cách đó không xa, vừa đặt mông xuống ghế đã ngửa ra sau dựa lưng vào ghế.
Dư Mẫn lấy bình nước trên vai Tông Tư Hàn xuống, đút cho thằng bé nửa bình, lúc này thằng bé mới có vẻ hồi phục lại một chút, “Đều do cậu, quay nhanh như vậy làm gì, cháu suýt ngất rồi đây này.”
Nói rồi lại tê liệt ngã xuống đùi Dư Mẫn.
“Em cũng chóng mặt.” Tông Tư Hàn thở dài theo thằng bé, nghiêng đầu dựa vào vai Dư Mẫn.
Cậu ta học theo Đào Đào, khoa trương dựa vào người Dư Mẫn, tay rũ ở không trung lắc lư, nhưng hơi thở lại vững vàng như thường, vừa nghe đã biết là nói dối.
Nếu là ngày thường cậu ta không dám lại gần Dư Mẫn như vậy, Dư Mẫn cũng sẽ duỗi tay ngăn lại.
Nhưng lần này cô không làm thế.
Cậu ta kinh ngạc đợi hai giây, sau đó từ bả vai cô chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện cô đang nhìn mình.
Đó không phải ánh mắt lơ đễnh, hoảng hốt mà là ánh mắt bất đắc dĩ lại buồn cười, như muốn nói – đừng làm loạn, bao lớn rồi mà còn trẻ con như vậy.
Khi Tông Tư Hàn ngẩng đầu lên, môi cậu ta cách môi Dư Mẫn chưa bằng nửa bàn tay.
Cậu ta gần như áp sát vào cơ thể cô, có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô, rất thanh nhã, giống như mùi sữa tắm.
Cậu ta lại tiến gần thêm một chút.
Mũi gần như chạm vào mũi cô, nhưng Dư Mẫn vẫn không đẩy cậu ta ra.
Vì thế cậu ta lại gần thêm một bước rút ngắn khoảng cách, hôn lên môi cô.