Khi Dư Mẫn bưng hồng trà từ trong bếp ra, Tưởng Thừa Trạch đang thất thần cầm cần câu mèo.
Cục Tuyết háo hức trông mong nhìn, thỉnh thoảng lại vặn người cọ vào ống quần anh.
Tưởng Thừa Trạch bất động, ngơ ngác ngồi đó, như một cái bóng.
Dư Mẫn đi ra ngoài, đặt khay trà lên bàn, nhận lấy cần câu mèo từ trong tay anh, “Quả chuông trên đó to quá.”
Khi mua cần câu mèo, có những quả chuông treo trên đầu lông vũ.
Nhưng tiếng chuông quá lớn, đối với mèo có thính giác nhạy cảm sẽ trở thành gánh nặng nên Dư Mẫn đã tháo chuông đi, còn lại vài sợi lông vũ lại quá nhẹ không thể lắc lư được.
Hai ngày trước, Cục Tuyết nghịch ngợm đã lôi chiếc nhẫn trong hộp ra để chơi đùa…
Có vẻ nó rất thích những đồ vật sáng lấp lánh, Dư Mẫn thấy vậy liền gắn chiếc nhẫn lên đầu cần câu mèo, vừa có thể trêu đùa nó lại tránh cho nó ăn phải.
“Dù sao cũng không dùng đến, không bằng làm đồ chơi cho nó.” Dư Mẫn giải thích ngắn gọn.
Ánh nắng chói chang chiếu vào ban công, nhưng lại không chiếu đến phòng khách.
Trong nhà lạnh lẽo, Tưởng Thừa Trạch ngồi một lát đã cảm thấy từng đợt lạnh xâm chiếm vào trong quần áo.
Đồ chơi?
Anh nhai đi nhai lại hai chữ này, càng cảm thấy cơn lạnh tràn vào sâu hơn, không nhịn được cầm lấy chén trà, thật lâu sau mới rời mắt khỏi chiếc nhẵn, nhìn nắm lông xù dưới chân mình, “Em gọi nó là Cục Tuyết à?”
“Ừm.”
“Em nuôi bao lâu rồi?”
“Nửa tháng.”
“Trước đây nó là mèo hoang à?”
“Ừm.”
…
Quá nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, vì thế chuyển sang chủ đề dễ nhất.
Câu trả lời vô cùng ngắn gọn của Dư Mẫn khiến mỗi một câu đối thoại đều khó có thể kéo dài.
Nửa chén trà đã vào bụng, Tưởng Thừa Trạch đã hỏi hết tất cả những câu hỏi có thể hỏi về con mèo, đến cả việc đến gặp bác sĩ thú ý như thế nào cũng hỏi kỹ càng tỉ mỉ.
Dư Mẫn rốt cuộc không nhịn được nữa, ngắt lời anh, “Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?”
Vẻ mệt mỏi lại hiện lên khuôn mặt cô.
Những viên kim cương màu xanh phản chiếu ánh sáng yếu ớt, chiếu lên khuôn mặt cứng đờ của cô, giống như tuyết tích đầy tâm sự nặng nề, không biết đến khi nào mới có thể tan chảy.
Anh nhớ em, anh nhớ cuộc sống trước đây của chúng ta.
Ngôn ngữ tích tụ trong l*иg ngực như bị mắc kẹt trong cổ họng, dù thế nào đi nữa cũng không thể nhổ nó ra…
Thật lâu sau, Tưởng Thừa Trạch mới nghe được giọng nói của mình, khác xa vói những điều mà anh thực sự muốn nói, “Sắp tới anh sẽ ở lại đây một thời gian, thành phố này rất đẹp, em có thể đưa anh đi dạo xung quanh không?”
Cho dù ly hôn rồi cũng có thể làm bạn bè chứ.
Tình yêu hay sự hối hận, đối với Dư Mẫn lúc này vẫn chưa hoàn toàn hồi phục mà nói, nó vẫn quá nặng nề…
Anh chỉ có thể chờ đợi, có thể thiết lập mối quan hệ bạn bè với cô một lần nữa cũng đủ rồi.
Dư Mẫn dường như không đoán được anh sẽ đưa ra thỉnh cầu như vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại cúi đầu ngơ ngác nhìn cần câu mèo, như thể đang suy xét gì đó.
Sự im lặng lan rộng giữa hai người bọn họ.
Tưởng Thừa Trạch nhìn chằm chằm vào Dư Mẫn, Dư Mẫn nhìn chằm chằm vào những chấm sáng màu xanh lam trong tay, cuối cùng, thở nhẹ ra, “Công ty chi nhánh ở đây đã mở được vài năm rồi phải không?”
“…A.”
“Chắc không phải lần đầu tiên anh đến đây nhỉ?”
“…”
“Cho dù là lần đầu tiên tới, bên dưới nhiều cấp dưới như vậy, kiểu gì cũng có người địa phương lớn lên ở đây đúng không? Tìm bọn họ làm hướng dẫn du lịch cho anh so với tôi càng thích hợp hơn.”
Dư Mẫn từ chối lời đề nghị của Tưởng Thừa Trạch.
Điều này cũng nằm trong dự kiến.
Trước khi gõ cổng nhà cô, Tưởng Thừa Trạch đã lường trước khả năng bị từ chối…
Chỉ là, dù có chuẩn bị tâm lý đến đâu thì sự thất vọng hiện tại vẫn không hề dễ chịu.
Tưởng Thừa Trạch ngẩng đầu lên.
Phòng khách sạn to như vậy nhưng lại trống rỗng.
Sau khi trở về từ chỗ Dư Mẫn, từng ngóc ngách lớn nhỏ trong lòng anh đều tràn ngập những hồi ức.
Anh không nhịn được mở di động lên, bấm một dãy số đã ăn sâu vào tiềm thức.
Mười một giờ đêm, âm thanh hệ thống nhắc nhở báo đầu dây bên kia đang bận.
Rõ ràng là Dư Mẫn vẫn chưa đưa anh ra khỏi danh sách đen…
Mà anh có thể tìm được cô một mặt là do anh đã ủy thác cho cấp dưới của mình trong công ty chi nhánh giúp đỡ việc tìm kiếm.
Một mặt khác là vòng bạn bè của Dư Mẫn đã quên chặn Lâm Gia Thanh…
Tin tức về cô mà Lâm Gia Thanh nhìn thấy đã cung cấp cho anh một thông tin quan trọng.
Tưởng Thừa Trạch đặt di động xuống, đứng dậy, châm một điếu thuốc.
Trong lúc anh mất ngủ, Dư Mẫn ở trên giường cũng hắt hơi một cái…
Cục Tuyết đang chơi parkout trong phòng khách nghe thấy tiếng động liền “vèo” chạy đến trước mặt Dư Mẫn, bỏ con chuột vải trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn cô, “Meo ~ ”
Dư Mẫn đưa tay xuống, vuốt ve cái đầu đầy lông của nó, “Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Quay đầu nhìn trần nhà, trong đôi mắt thất thần không có chút buồn ngủ nào.
Từ khi xuất viện rồi ly hôn sau đó đến thành phố X cũng đã hơn một tháng.
Quá khứ trong ký ức mà cô cố tình trốn tránh dường như đã qua mấy đời, nhưng khi gặp lại Tưởng Thừa Trạch, cô mới phát hiện mọi thứ cũng không cách một thế hệ…
Chỉ cần nhắm mắt lại, vẫn rõ ràng chi tiết như cũ.
Chán nản, uể oải, không cam lòng lại tủi thân chính mình…
Ban ngày sau khi anh rời đi, cô vẫn như thường lệ, đọc sách, nấu cơm, ăn tối một mình – không có gì khác biệt.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, cô lại cảm thấy một cảm giác chán nản mơ hồ, bao trùm lên vai cô như một tấm chăn quen thuộc mà không được chào đón.
Cô nhìn chằm chằm bóng quạt trần trên đỉnh đầu, hồi lâu không ngủ được.
Cho dù ban đêm mất ngủ như thế nào thì đồng hồ báo thức sáng sớm vẫn đổ chuông đúng giờ.
Ngày hôm sau Dư Mẫn thức dậy, pha một tách cà phê đặc để nâng cao tinh thần.
Mất ngủ khiến mắt cô sưng lên, dù đã đeo một đôi mắt kính chống ánh sáng xanh nhưng khi vừa đến văn phòng ngồi xuống, Tông Tư Hàn đã phát hiện ra, “Tối qua chị ngủ không ngon sao?”
“…” Rõ ràng như vậy à? Dư Mẫn không nhịn được đẩy đẩy mắt kính.
“Hôm qua…” Tông Tư Hàn do dự một lúc rồi hỏi, “Chồng cũ của chị không gây khó dễ cho chị chứ? Anh ta nhìn không dễ ở chung tí nào.”
Cậu ta chống tay lên bàn, cúi đầu cẩn thận nhìn cô.
Dư Mẫn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt quan tâm không chút che giấu của cậu ta, còn để lộ một tia ghen tuông mơ hồ.
Dường như cậu ta chẳng hiểu gì về những lời từ chối hàm ý kia cả.
Dư Mẫn cau mày, đang định mở miệng.
Trợ lý đã đến gõ cửa nói, “Chị Mẫn, Tiền tổng tới rồi, có thể mở họp được rồi ạ.”
Các buổi sáng thứ hai đều được dành cho các cuộc họp thường kỳ.
Mỗi bộ phận báo cáo công việc của tuần trước và lên kế hoạch cho công việc của tuần này, lãnh đạo cấp trên và phó lãnh đạo của công ty sẽ nhấn mạnh một số nhiệm vụ trọng tâm…
Sau cuộc họp thường kỳ của công ty còn có cuộc họp của bộ phận.
Hai ba tiếng đồng hồ cứ như vậy trôi qua, chờ đến khi Dư Mẫn họp xong đã đến giờ ăn trưa…
Vừa mới trở lại phòng làm việc, Giang Hiểu – trưởng phòng bộ phận tiếp thị ở bên cạnh đã ngồi ở trên ghế làm việc, “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.”
Trên bàn làm việc có thêm một hộp mặt nạ mắt hơi nước, Tông Tư Hàn ở bên ngoài đang nhìn vào bên trong.
“Vẫn muốn cùng bạn nhỏ ra ngoài ăn cơm sao?” Giang Hiểu tung hộp mặt nạ từ tay trái sang tay phải, ác ý chớp chớp mắt.
Dư Mẫn đặt hồ sơ trở lại hộp đựng, “Đi thôi.”
Hai người cùng nhau đi đến một tiệm ăn gia đình gần công ty.
Bữa trưa thường ngày cũng không cần chú ý quá mức, nhưng vừa vào cửa Giang Hiểu đã nhất định bắt cô phải để cô ấy thanh toán hóa đơn, Dư Mẫn hỏi ý đồ của cô ấy, lúc này cô ấy mới cười nịnh nọt, “Thật ra tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.”
“Gần đây không phải công ty muốn mở cửa hàng ngoại tuyến sao? Tiền tổng yêu cầu tôi chịu trách nhiệm về các kênh, thật ra tôi cũng đã nói chuyện rồi, nhưng dữ liệu tháng trước thu thập được cô cũng thấy rồi đấy, không có chút khả quan nào. Gần đây tôi đang nhắm vào khách sạn phía dưới Tưởng thị, nếu sản phẩm mẫu của chúng ta có thể cho khách hàng của bọn họ dùng thử, đồng thời có được một khu trưng bày trong khách sạn… thì con đường này sẽ được mở ra, dữ liệu bán hàng ngoại tuyến chắc chắn sẽ khởi sắc hơn. Trước đó tôi đã hẹn với người phụ trách khách sạn của bọn họ để nói chuyện này nhưng bên kia vẫn chưa trả lời, hôm nay lại đột nhiên hỏi tôi có phải cô ở công ty chúng ta không – Trình tổng nói trước kia đã từng nhận ân tình của cô, hy vọng có cơ hội có thể mời cô ăn cơm – cho nên tôi muốn hỏi tối nay cô có rảnh không? Có thể cùng tôi đến gặp anh ấy không.”
Công ty hiện tại của Dư Mẫn trước kia chủ yếu kinh doanh nội dung, sau này có sản phẩm riêng, cũng chủ yếu bán qua mạng, bộ phận kinh doanh ngoại tuyến cũng là mới được thành lập nửa năm gần đây.
Dư Mẫn đến công ty không lâu, nhưng dữ liệu trong quá khứ cũng hiểu biết rõ ràng.
Giang Hiểu nói không sai, bộ phận ngoại tuyến đã được thành lập gần nửa năm nhưng vẫn không có gì nổi bật, nếu thực sự có thể khai thác kênh khách sạn, đó thực sự là một lựa chọn không tồi.
“Vị Trình tổng mà cô nói tên đầy đủ là gì?”
“Trình Hướng Nguyên? Cô có ấn tượng gì sao?”
“… Không có.”
Kết hôn với Tưởng Thừa Trạch gần hai năm, Dư Mẫn chưa bao giờ tham gia quản lý tập đoàn, nhân viên của Tưởng thị chỉ có một số nhân viên cấp cao là cô sẽ gặp vào những dịp quan trọng như cuộc họp thường niên.
Trình Hướng Nguyên này không ở trong số đó nên Dư Mẫn không có ấn tượng gì.
Nhưng nếu đối phương đã nói rằng chỉ là một bữa cơm – nếu nó thực sự có thể thúc đẩy hợp tác, Dư Mẫn cũng không thể từ chối.
“Tôi đi cùng cô được, nhưng tôi thực sự không có ấn tượng gì về vị Trình tổng này… Tôi không đảm bảo rằng chuyện có thể thành công đâu.”
“Được được, chỉ cần cô đồng ý, chuyện hợp tác tôi sẽ tự nói chuyện.”
Buổi chiều Giang Hiểu còn có hẹn với một đối tác khác, cơm nước xong đã rời đi.
Dư Mẫn một mình trở lại công ty, đến lúc tan làm mới trang điểm lại, lái xe đến khách sạn Giang Hiểu đã gửi vị trí.
Đúng giờ là một đức tính tốt, cô tính toán thời gian, đến sớm mười phút.
Cô báo số phòng ở quầy lễ tân, người phục vụ dẫn cô đến phòng đã đặt trước – còn chưa tới nơi, cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
Xuyên qua cánh cửa khép hờ, năm người ngồi trong phòng: Giang Hiểu và trợ lý của cô ấy, hai người đàn ông mặc vest đi giày da, không biết ai mới là vị Trình tổng kia.
Còn người đang ngồi trên ghế chính đối diện với cửa – Tưởng Thừa Trạch.