Trên thực tế, Tưởng Thừa Trạch đã đứng đó được một lúc.
Hàng rào sắt đen mới sơn không thể che được khung cảnh trong sân, cũng không thể che được nhất cử nhất động của người bên trong sân.
Tưởng Thừa Trạch đã nhìn chằm chằm vào sân hơn nửa tiếng đồng hồ.
Khi nhìn thấy Dư Mẫn thời gian như chậm lại, từng giây từng phút trôi qua đều như thả chậm tốc độ,
Tưởng Thừa Trạch đứng ngoài sân, không nhúc nhích đứng nhìn Dư Mẫn trong sân, cảm nhận thời gian thong thả trôi đi.
Buổi chiều cuối tuần, thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi đẹp rơi trên vai Dư Mẫn như phát sáng.
Cô ngồi nghiêng trên mặt cỏ, trò chuyện cười đùa với người đàn ông bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái dễ chịu đã lâu không thấy…
Lý trí nói cho Tưởng Thừa Trạch biết anh nên quay đầu đi, ném hết những hình ảnh chói mắt này ra sau đầu, để Dư Mẫn lại một mình, để cô không bị quấy rầy, không bị tổn thương nữa.
Nhưng thân thể lại thành thật đứng tại chỗ, không muốn nhúc nhích một tấc nào…
Anh chỉ muốn đập cổng, cắt ngang màn thân mật của hai người trong sân.
Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?
Hơn nửa tháng không đủ để phát triển một đoạn tình yêu, nhưng ánh mắt người đàn ông nhìn Dư Mẫn rõ ràng mang theo tình yêu…
Tình yêu giữa nam và nữ, vừa ngượng ngùng lại vừa thẳng thắn.
Tim anh đập thình thịch trong l*иg ngực, giống như ngày cô rời đi, có một loại đau đớn như muốn lột xác anh ra.
Đôi tay buông thõng hai bên áo khoác bất giác run lên rồi nắm chặt lại.
Anh giơ tay lên, định gõ cổng.
Giống như cảm nhận được gì đó, đột nhiên Dư Mẫn ngẩng đầu, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của anh.
“Đã lâu không gặp.” Nuốt chua xót vào trong bụng, Tưởng Thừa Trạch nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình.
Một giây, hai giây.
Dư Mẫn vẫn đứng ngơ ngác ở đó – ngay cả phản ứng đáp lại cơ bản nhất cũng không có một câu.
Người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu hỏi, “Bạn chị à?”
“Chồng cũ.” Dư Mẫn đính chính.
Giọng nói nhẹ nhàng lãnh đạm tóm tắt ngắn gọn hai năm qua bằng xưng hô xa lạ, Tưởng Thừa Trạch ngây người không nói được lời nào…
Tất cả mọi thứ đều là lỗi của anh, anh xứng đáng với điều đó.
“Gần đây em thế nào?” Anh đứng ở ngoài cổng, mấp máy môi mấy lần, cuối cùng lấy hết dũng khí phun ra câu hỏi thăm cũ kỹ.
Dư Mẫn không trả lời, ngược lại hỏi, “Tại sao anh tới đây?”
Niềm vui thoải mái trên khuôn mặt cô được thay thế bằng sự mệt mỏi căng thẳng, đôi lông mày hơi nhíu lại, sự đề phòng thẩm thấu qua từng kẽ hở…
Người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô, vươn vai về phía trước, như thể chuẩn bị bước ra ngoài.
Cô duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cậu ta…
Ánh mắt Tưởng Thừa Trạch rơi vào ngón tay đang giao nhau của hai người, ba chữ “muốn gặp em” nhất thời nghẹn lại trong cổ họng, thật lâu sau mới phun ra một câu trả lời xa vời, “Anh đến đây đi công tác.”
“Gần đây công ty có một dự án ở chỗ này, anh đến đây xem như thế nào. Lúc trước có nhìn thấy em đăng lên vòng bạn bè hình như sống gần đây, cho nên thuận tiện ghé qua xem em.” Anh cưỡng ép bản thân dời ánh mắt đi, nhìn xung quanh toàn bộ sân, “Có thể mời anh vào trong ngồi không?”
Khi anh nói lời này, ngay cả hô hấp cũng không tự giác nhẹ nhàng run rẩy, thấp thỏm giống như đang đánh một canh bạc lớn.
Dư Mẫn yên lặng nhìn anh, khẽ cau mày, thật lâu sau mới quay đầu nói với người bên cạnh, “Tư Hàn, em về trước đi.”
“Chị Mẫn Mẫn…”
“Đi về đi.”
“… Được rồi. Có việc gì chị có thể gọi cho em bất cứ lúc nào.”
Người đàn ông cuối cùng đã rời đi.
Dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm anh, ba bước quay đầu một lần rời đi.
“Vào nhà nói chuyện.” Khi người đã đi xa, Dư Mẫn xoay người trở về nhà, đẩy cửa ra.
Tưởng Thừa Trạch đi theo cô vào nhà…
Ánh nắng chói chang từ khung cửa sổ phía tây chiếu vào, mang đến cho ban công một màu ấm áp, sàn nhà sạch sẽ, đồ đạc không tì vết, căn bếp đầy ắp lọ gia vị… Mọt thứ đều ngăn nắp sạch sẽ và tràn đầy sức sống như anh tưởng tượng.
“Đổi giày đi, buổi sáng em vừa lau sàn.” Dư Mẫn tìm một đôi dép lê trong tủ giày đưa cho Tưởng Thừa Trạch, đứng dậy đi vào phòng bếp, “Hồng trà?”
“Không cần, anh không khát.”
Dư Mẫn vẫn tự mình lấy ấm trà và cốc trong tủ ra.
Rất nhanh, trong phòng bếp vang lên tiếng ấm đun nước sôi, dưới vòi nước vang lên tiếng cốc thủy tinh va chạm vào nhau…
Tưởng Thừa Trạch không nói gì nữa, thay dép lê, đi quanh phòng, nhìn lướt qua toàn bộ không gian một lần nữa.
Không gian không lớn, cũng không khác mấy so với anh suy đoán dựa vào bố cục nhìn thấy bên ngoài cửa, tuy rằng có chút cũ, nhưng trong nhà rất rộng rãi sáng sủa, thông gió và ánh sáng đều tốt.
Tất cả giày trong tủ đều là của phụ nữ, tất cả quần áo phơi trên ban công đều là của phụ nữ, ngay cả cốc nước súc miệng duy nhất trong phòng tắm cũng đều cho thấy chỉ có một mình Dư Mẫn sống ở đây.
Căng thẳng trong lòng dịu đi một chút, Tưởng Thừa Trạch ngồi xuống ghế sô pha, khóe mắt liếc nhìn thấy một quả cầu lông màu xám trắng từ ban công nhảy xuống, bay nhanh chạy đến đây.
Mục tiêu của nó dường như là phòng bếp, khi đi ngang qua phòng khách, nó đột nhiên dừng lại, nhìn anh chằm chằm, âm thầm đánh giá, mở to hai mắt, cụp đuôi xuống, đề phòng tiến lại gần anh.
Đó là một con… búp bê vải? (布偶 ?)
Con mèo có bộ lông dài màu trắng, đôi mắt xanh trong veo, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng đốm xám trên lưng không phải là đặc điểm của búp bê vải, hình như là lai giữa búp bê vải và một giống mèo nào đó.
Dư Mẫn nói đó là một con mèo bị lạc…
Nhưng bất kể là bộ lông sạch sẽ hay khuôn mặt trơn bóng đều không nhìn ra bộ dạng lang thang.
Chắc đây là công lao của Dư Mẫn.
Cô luôn như vậy, luôn có thể giữ mọi thứ xung quanh mình sạch sẽ và ngăn nắp.
Vừa rồi ở ngoài sân nghe được đối thoại giữa cô và người đàn ông, rõ ràng là con mèo này đã gây họa, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng bào chữa cho nó, nói là do nó lang thang quen rồi, không kiềm chế được sức lực.
Cô luôn kiên nhẫn và dịu dàng như vậy.
Nếu bọn họ có con, cô cũng sẽ là một người mẹ tuyệt vời – kiểu người mẹ khiến con cái của những gia đình khác không khỏi ghen tị.
Trong lòng có một nỗi đau âm ỉ quen thuộc, rồi lại sinh ra một cảm giác chua xót mềm mại hiếm thấy.
Tưởng Thừa Trạch theo bản năng cúi xuống, đưa tay về phía chú mèo con cách đó không xa.
Con mèo lập tức đứng dậy, dùng cái đầu đầy lông xù của nó đập vào lòng bàn tay anh.
Như cảm nhận được thiện ý của anh, giơ cao đuôi lên, bộ lông trắng mềm mại nhẹ nhàng cọ vào ống quần đen của anh, để lại những sợi lông trắng bồng bềnh.
Cọ nửa ngày, lại chuyển sang bên kia, dùng móng vuốt cào cào cần câu mèo nhô ra khỏi ghế sô pha, ra hiệu anh chơi với nó.
Tưởng Thừa Trạch nghe lời cầm lấy cần câu mèo, khi nhìn thấy thứ treo trên đầu lông vũ, anh lập tức sửng sốt.
Đó là một chiếc nhẫn, nhẫn kim cương.
Chiếc nhẫn đính hai viên kim cương xanh hình giọt nước được gắn chặt vào nhau, giá trị thấp hơn một chút so với viên kim cương xanh mà Dư Mẫn làm rơi trong suối nước nóng, nhưng anh đã tốn rất nhiều công sức để tìm người đặt làm – không chỉ đáp ứng yêu cầu không quá cao sang của cô, mà còn hy vọng cô đeo sẽ không bị những bà vợ trong vòng đánh giá thấp…
Hai viên đá chính trong chiếc nhẫn lần lượt nặng 3 cara và 2,6 cara, có màu sắc và tỷ lệ cắt tương tự nhau, đồng thời cả hai đều đạt tới cấp độ màu Fancy Vivid Blue và độ trong VS2.
Những viên kim cương lớn màu xanh xứng đôi như thế này thực sự khá hiếm.
Thời điểm ly hôn, cô từng tháo nhẫn trả lại cho anh, nhưng anh không lấy…
Không ngờ hiện tại chiếc nhẫn lại tùy tiện treo trên cần câu mèo như vậy.