Tro Tàn

Chương 53: Người xưa (1686)

“Em còn tưởng rằng sau khi vất vả ly hôn chị sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi trước chứ.”

“Chị nhàn rỗi đủ lâu rồi, hiện tại chỉ muốn được làm việc lu bù lên, phong phú lên.”

“Giống như bây giờ á?”

“Cũng không khác lắm.”

Đã lâu không được bận rộn, lại không phải lấy lòng ai, công việc quen thuộc đôi khi nhàm chán nhưng có thể tạo ra giá trị thiết thực.

Đến thành phố X được vài tuần, giấc ngủ của Dư Mẫn đã được cải thiện, cuộc sống sinh hoạt cũng trở nên có quy luật hơn.

Đúng giờ đi làm, tan làm, đi mua sắm, đi dạo vào thời gian nghỉ ngơi, mua sắm thêm một số vật dụng mới trong nhà, chăm sóc hoa cỏ, cô thậm chí còn nhặt một con mèo đi lạc…

Thành phố quen thuộc, công việc am hiểu, Dư Mẫn xa môi trường làm việc đã hai năm nhưng gần như không mất quá nhiều thời gian để thích nghi với cuộc sống hiện tại.

Điều duy nhất không thích ứng chính là sự cô đơn nho nhỏ trong thời gian rảnh rỗi.

Con người là động vật quần cư, cần phải xã giao.

Ở thành phố X, đồng nghiệp đều là người mới, bạn học cũ mà Dư Mẫn giữ liên lạc cũng không nhiều, hơn nữa ở tuổi này ai cũng đã kết hôn sinh con…

Trọng tâm của những người đã kết hôn là gia đình, rất khó hẹn gặp nhau, thậm chí hẹn được rồi thì chủ đề của họ phần lớn là hôn nhân và nuôi dạy con cái, ra ngoài không bao lâu đã bắt đầu sốt ruột con cái ở nhà.

Cũng may, còn có một Tông Tư Hàn.

Một tuần sau khi đến thành phố X, Tông Tư Văn đã lấy lý do rằng công ty mà Dư Mẫn chọn là một công ty tốt, nghĩ cách nhét Tông Tư Hàn vào.

Tính cách Tông Tư Hàn vui vẻ hướng ngoại nên rất phù hợp với vị trí kết nối với khách hàng.

Bộ phận nhân sự không biết suy xét như thế nào, sau khi trúng tuyển lại ném Tông Tư Hàn vào cùng bộ phận với Dư Mẫn.

Dư Mẫn thấy Tông Tư Hàn không hiểu, đành phài dành nhiều thời gian hơn để chỉ dạy cậu ta.

Tông Tư Hàn cũng rất biết điều, có qua có lại, không có việc gì thì mời Dư Mẫn ăn cơm, cuối tuần rảnh rỗi lại chạy đến nhà Dư Mẫn ăn ké, ôm đồm tất cả những việc dọn dẹp nặng nhọc về mình.

“Mặc dù các hướng dẫn đều bằng tiếng Anh, nhưng nó cũng không làm khó được em, chị xem đi, em đang làm không tệ đấy chứ.”

Trên bãi cỏ, Tông Tư Hàn vặn chiếc vít cuối cùng vào chân bàn trà, nôn nóng đứng dậy muốn cho Dư Mẫn xem thành quả của mình.

Khoảng nửa tháng trở lại đây, Dư Mẫn đã sắp xếp lại nhà mới lộn xộn, giờ chỉ thiếu một bộ ghế dựa ngồi trong sân nhỏ.

Cô đã đặt trên mạng một bộ, nhưng cần phải tự lắp ráp nó.

Buổi chiều thứ bảy, Tông Tư Hàn giúp Tông Tư Văn mang đồ tới, thấy vậy liền xung phong nhận việc giúp cô lắp ráp.

Trước kia khi ở nhà họ Tông, Dư Mẫn phát hiện ra rằng Tông Tư Hàn rất thích chơi lego.

Nhiều năm như vậy qua đi, cậu ta vẫn giữ sở thích lắp ráp các đồ vật của mình.

“Không tệ nha, rất ổn đấy chứ.” Dư Mẫn đi tới, kiểm tra độ vững chắc của bốn chân bàn, khen ngợi.

“Chứ sao, đồ nội thất lắp ráp trong nhà em với nhà chị em đều do em lắp đấy! Lần trước chị em còn cười nhạo em, nói rằng em có thể tìm một công việc lắp đặt bán thời gian trong thời gian nghỉ ngơi.” Tông Tư Hàn đắc ý ngửa đầu.

Cậu ta chuyển bàn đến vị trí Dư Mẫn chỉ, lại lấy các phụ kiện của ghế từ trong phòng ra, tiếp tục lắp.

Mùa đông ở đây không quá lạnh, buổi chiều không có gió, ánh nắng chiếu vào bãi cỏ ấm áp.

Cục Tuyết thực hiện một động tác duỗi người theo kiểu mèo tiêu chuẩn, nhảy khỏi bệ cửa sổ, dừng lại bên cạnh Tông Tư Hàn, tò mò quan sát, thỉnh thoảng lại cọ quai hàm vào chân ghế dựa, lưu lại mùi hương của nó trên ghế.

“Có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ như vậy, nó là mèo đực đúng không?” Tông Tư Hàn ngừng vặn đinh ốc, đưa tay ra xoa đầu nó.

“Mèo cái đấy.” Dư Mẫn giúp tháo mấy chiếc ghế ra khỏi màng nhựa, “Hai ngày trước chị mang nó đi tẩy giun, bác sĩ giúp kiểm tra giới tính của nó rồi.”

“Hả, thế mà lại là mèo cái à?” Tông Tư Hàn không khỏi sờ sờ thêm hai lần.

Cục Tuyết ngửa đầu lên, dùng đầu cọ vào tay cậu ta, cong người ngã lên cỏ, lộ ra cái bụng trắng nõn mềm mại.

“Ha ha, mày đang làm cái gì vậy?” Tông Tư Hàn cười mắng, “Mày chính là cô gái nhỏ, sao lại không biết e thẹn như vậy cơ chứ?”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại không khách khí xoa xoa cái bụng đang lộ ra của Cục Tuyết.

Cục Tuyết ưỡn bụng ra theo bàn tay cậu ta, lăn tròn, tạo ra âm thanh hừ hừ thoải mái…

“Chị nhìn nó kìa, hưởng thụ ghê chưa…” Tông Tư Hàn vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Dư Mẫn bên cạnh đến xem.

Khi nghiêng đầu đi, Cục Tuyết bỗng nhiên thu chân lại ôm chặt lấy tay cậu, hai chân đè lên cánh tay cậu ta đá điên cuồng…

"Xít …” Tông Tư Hàn ăn đau kêu lên một tiếng.

Tiếng hút khí ngắn khiến Cục Tuyết lập tức cảnh giác.

Nó buông cánh tay cậu ta ra, nhảy “vèo” chui vào khóm hoa gần đó, chỉ để lại một đôi mắt tròn xoe nhìn ra bên ngoài.

“Này này này, là mày túm lấy tao trước mà, sao lại giống như tao bắt nạt mày vậy.” Tông Tư Hàn cau mày, thu hồi ánh mắt nhìn nơi bị mèo cào.

Dư Mẫn nhìn theo ánh mắt cậu ta…

Trên cánh tay xắn ống tay áo lên đã có vài vết xước sưng đỏ.

“Nó chỉ là muốn cùng em chơi đùa, nhưng đi lang thang đã lâu nên quen cảnh giác, bây giờ vẫn chưa biết khống chế sức lực của mình tốt lắm.”

Dư Mẫn lấy cồn và thuốc mỡ trong nhà ra để xử lý miệng vết thương cho Tông Tư Hàn.

Làn da Tông Tư Hàn trắng mịn bóng loáng, đường cong cơ bắp mềm mại và đàn hồi, khi lướt qua đầu ngón tay, xúc cảm đặc biệt tốt…

Bàn tay bôi thuốc của Dư Mẫn lướt qua đường cong cơ bắp căng chặt, luôn tạo cảm giác như đang lướt trên dầu.

Cô muốn tìm điều gì đó để nói chuyện, nhưng Tông Tư Hàn ngày thường nói nhiều, lúc này lại yên tĩnh một cách khác thường.

Dư Mẫn ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của cậu ta: hàng lông mi dài khẽ rung, đang nâng mi mắt lên nhìn trộm cô…

Trong đôi mắt trong trẻo lộ ra vẻ thẹn thùng.

Đây không phải là lần đầu tiên.

Trước kia Dư Mẫn cùng từng chạm vào ánh mắt Tông Tư Hàn khi cậu ta đang dõi theo cô, khi ấy bị cô phát hiện cũng giả bộ như không có việc gì ngoảnh mặt đi.

Dư Mẫn không chắc có phải cô suy nghĩ nhiều hay không.

Nhưng ánh mắt Tông Tư Hàn thật sự quá vi diệu, cô không thể không nhắc nhở cậu ta, “Sau khi chị tốt nghiệp vẫn luôn ở thành phố C, Tư Văn có nói cho em biết vì sao chị lại đột nhiên trở về đây không?”

“Hả?” Tông Tư Hàn khó hiểu ngẩng đầu, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, “Ừm… nghe nói, là bởi vì ly hôn?”

“Ừ.”

“Có thể mạo muội hỏi chị một câu được không? Chồng cũ của chị… là người như thế nào?”

Người như thế nào sao?

Khi tên của Tưởng Thừa Trạch lướt qua tâm trí, trong đầu Dư Mẫn tự giác hiện ra: Thận trọng, cẩn thận, ổn trọng… vân vân.

Rõ ràng đều là những lời khen ngợi, nhưng lại mang màu sắc khiến cô chán ghét.

Dư Mẫn nhíu mày, không muốn nói về chủ đề này.

Vừa ngoảnh mặt đi, lại lơ đãng nhìn thấy một bóng người đứng ở cổng: giày da bóng lộn, tây trang chỉnh tề.

Bên ngoài chiếc áo âu phục là một chiếc áo khoác dạ tối màu – là kiểu dáng mà cô đã quá quen thuộc – năm ngoái cô đã từng đích thân giám sát việc cắt may cái áo khoác này.

Cô chậm rãi dời ánh mắt đi.

Khuôn mặt bình tĩnh và kiên định trong tâm trí trùng lặp với người đứng đó, lặng lẽ đứng nhìn cô từ xa.

Ánh mắt trời đột nhiên trở nên tối đi.

Ngồi xổm thời gian dài khiến Dư Mẫn có chút choáng váng.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, hồi lâu sau mới lại tập trung ánh mắt nhìn về phía ngoài cổng.

Nhưng đối phương vẫn đứng ở nơi đó như cũ…

Dùng ánh mắt sâu thẳm đầy sóng gió, gần như muốn nhấn chìm cô.

Cô vô thức nắm chặt lấy Tông Tư Hàn ở bên cạnh.

Người bên ngoài cuối cùng cũng quay đầu đi…

Mà khi anh liếc nhìn người bên cạnh cô, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như một lưỡi kiếm mang theo ánh sáng của tuyết, lạnh lẽo.