Tro Tàn

Chương 52: Nhà mới (1891)

Ánh đèn rực rỡ dưới chân giống như dòng sông bằng phẳng chảy xuôi, thành phố ngoài ô cửa sổ không có mưa, màn đêm sáng sủa.

Dư Mẫn ngồi bên cửa sổ, nhìn máy bay từ từ hạ cánh.

Đèn thắt dây an toàn kêu leng keng rồi tắt, hệ thống liên lạc nội bộ trên đầu tí tách vang lên, đầu tiên là tiếng Trung, sau đó là tiếng Anh, thông báo rằng máy bay đã hạ cánh an toàn.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi, nhiệt độ bên ngoài là 6 độ C.

Dư Mẫn mặc thêm áo khoác, lấy túi hành lý từ kệ để hành lý trên đầu.

Vừa mở máy chưa đầy một phút, điện thoại đã liên tục kêu bíp bíp không ngừng, cô nhanh chóng lướt qua trang thông báo, hơn chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đến cơ bản đều là của Tưởng Thừa Trạch.

Cô ấn xóa hết, rồi xách hành lý bước ra ngoài theo dòng người.

Hành lang kín dẫn đám đông tiến vào đại sảnh rộng rãi sáng sủa.

Trước khi đi vào vòng xoay, mọi người đều vươn cổ tìm kiếm hành lý của mình trong dòng người hỗn loạn, Dư Mẫn mắt tinh nhìn thấy hành lý của mình, định vươn tay ra lấy…

Một cánh tay đã đi trước nhấc chiếc vali lên đặt trước mặt cô.

“Cảm ơn.” Dư Mẫn khách khí nói cảm ơn.

Đối phương bỗng nhiên cúi đầu cười, “Ơ, chị Mẫn Mẫn không nhận ra em à.”

“Tư Hàn?” Dư Mẫn không chắc chắn hỏi, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Tông Tư Hàn trước mặt cùng với thiếu niên trong trí nhớ cũng có vài phần tương tự - khuôn mặt nhỏ đẹp trai, xương gò má rõ ràng, tóc đen rẽ ngôi để lộ vầng trán cao cùng hàng lông mày rậm, như ánh mắt trời tràn ngập sức sống.

Nét trẻ con trên khuôn mặt đã biến mất, các đường nét ngũ quan càng thêm giãn ra, cốt cách đĩnh bạt dưới bộ quần áo mùa đông dày nặng vẫn toát lên tỉ lệ vượt trội.

Cậu ta nhìn cô, nở nụ cười ấm áp và chân thành – bóng dáng của thiếu niên đẹp trai nhút nhát mười ba mười bốn tuổi năm đó mơ hồ hiện diện.

Thời gian đã bất giác trôi qua mười năm.

“Em đã cao như vậy rồi cơ à.” Dư Mẫn hoảng hốt hoàn hồn, hơi ngửa đầu ra sau, “Tư Văn đâu?”

Một tháng trước, sau khi xuất viện, Dư Mẫn đã bắt đầu tìm việc làm.

Bôn ba chữa bệnh cho cha nửa năm, kết hôn một năm rưỡi…

Kinh nghiệm làm việc hai năm qua trong lý lịch của cô hoàn toàn không có gì, hơn nữa sau khi cô gả cho Tưởng Thừa Trạch thì gần như mọi người trong thành phố C đều biết… các công ty bình thường không dám tùy tiện tuyển dụng cô.

Cuối cùng cô mở rộng phạm vi lựa chọn mới tìm được một công việc khá ưng ý ở thành phố X.

Thành phố X là nơi Dư Mẫn học đại học, thị trấn nhỏ ở quê cũng không có cơ hội việc làm, ngoại trừ thành phố C, Dư Mẫn cũng quen thuộc với thành phố này hơn.

Bạn cùng phòng thời đại học Tông Tư Văn đã rất vui khi biết Dư Mẫn sẽ trở lại thành phố X, khi biết chuyến bay hôm nay của cô, sáng sớm cô ấy đã nói sẽ đến đón cô.

Dư Mẫn nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả…

“Đừng tìm nữa, chị em không tới được.” Tông Tư Hàn vỗ vỗ bả vai cô, “Mấy ngày nay thời tiết thay đổi không ngừng, cháu ngoại của em bị cảm, chị em đưa nó đi bệnh viện rồi, vì vậy gọi điện thoại bảo em đến đón chị.”

Khi Dư Mẫn học đại học, Tông Tư Hàn mới mười ba mười bốn tuổi, đang trong thời kỳ vỡ giọng, vừa mở miệng nói chuyện chính là tiếng vịt kêu, thường bị chị gái và mọi người trong ký túc xá cười nhạo.

Mười năm trôi qua, giọng nói của cậu ta đã hoàn toàn không nghe ra khàn khàn năm đó, vừa trầm lại hồn hậu…

Cậu ta kéo vali đi, lại thuận tay xách cái túi trong tay Dư Mẫn, “Đi thôi.”

Dư Mẫn muốn chia sẻ với cậu ra một chút, vươn tay định lấy túi về, nhưng đối phương không cho cô cơ hội, trực tiếp dùng tay trái khoác chiếc túi lên vai, sải bước đi ra ngoài.

Xe của Tông Tư Hàn đã đậu ở bãi đậu xe bên ngoài.

Cậu ta mở cốp xe ra, nhét vali và túi của Dư Mẫn vào, sau đó mở cửa xe.

Dư Mẫn ngồi vào ghế lái phụ, nhìn nội thất mới toanh, “Xe mới à?”

“Đúng vậy.” Tông Tư Hàn đắc ý gật đầu, qua một lát lại cảm thấy không ổn, bổ sung thêm, “Mặc dù mua chưa được bao lâu nhưng em đã có bằng lái xe mấy năm rồi, em lái xe rất chắc tay, chị Mẫn Mẫn yên tâm.”

“…” Dư Mẫn nói, “Không phải chị lo lắng đâu.”

Nghĩ nghĩ, lại chuyển chủ đề, “Gần đây Tư Văn thế nào rồi?”

“Cũng vậy thôi. Vẫn đi làm, vẫn chăm con, gần đây đang dự định sinh đứa thứ hai.”

“À… Thế còn em thì sao? Nghe nói năm nay em tốt nghiệp rồi? Bây giờ đang đi làm ở đâu?”

“Khụ khụ… em mới nghỉ việc tháng trước rồi, bây giờ đang đi tìm việc.”

“Nghỉ việc? Có bất mãn gì à?”

“Sếp quá ngu xuẩn.”



Hành trình tiếp theo Tông Tư Hàn bắt đầu mở ra hình thức phàn nàn, kể về những vị sếp tuyệt vời mà cậu ta đã gặp và kinh nghiệm làm việc tuyệt vời của mình.

Cũng không thể nói là Dư Mẫn rất thân quen với Tông Tư Hàn, chỉ là kỳ nghỉ hè cô ở lại đây thực tập, mà nơi làm việc lại quá xa ký túc xá nên đã ở nhờ nhà Tông Tư Văn, thời gian nghỉ ngơi thì dạy kèm giúp Tông Tư Hàn bổ sung kiến thức môn toán và tiếng anh.

Mười năm đã trôi qua, Tông Tư Hàn vẫn tràn đầy năng lượng như xưa, vừa trò chuyện vừa gõ nhịp bằng ngón tay trên vô lăng.

Đó là một bài hát vui vẻ, Dư Mẫn không biết là do ca sĩ nào hát, cũng không hỏi…

Tóm lại cũng không phải là những ca sĩ mà những người thuộc thế hệ bọn họ quen thuộc.

Rất nhanh đã đến nơi.

Hơn một tuần trước, sau khi Dư Mẫn tìm được việc làm, cô đã bắt đầu tìm kiếm một nơi để ở.

Cô tìm phòng ở trên mạng, Tông Tư Văn giúp cô xử lý việc bàn giao chìa khóa và dọn dẹp cơ bản, giờ cô chỉ cần xách túi và dọn đến ở.

Căn hộ nằm trên một con đường yên tĩnh rợp bóng cây, cách xa sự hối hả và nhộn nhịp của con đường chính.

Dư Mẫn không thể nhìn rõ môi trường xung quanh trong bóng đêm, khi Tông Tư Hàn lái xe đi vào con đường ngắn, đèn pha chiếu sáng vách ngăn màu trắng bên ngoài căn hộ và một bãi cỏ nhỏ…

Những bậc thang bằng đá dẫn đến một hiên nhỏ phía trước với những thứ trông giống như những chậu cây đặt cạnh cửa.

Tông Tư Hàn đỗ xe bên đường gần cổng nhất, lấy hành lý của Dư Mẫn từ cốp xe ra, theo thứ tự mở cánh cổng rồi đến cửa nhà…

Khi tất cả đèn bên trong được bật lên, lúc này Dư Mẫn mới có thể nhìn rõ bên trong ngôi nhà.

Đây là một ngôi nhà đã xây dựng được mấy năm, đồ đạc có chút cũ kỹ, vách tường màu trắng gạo ấm áp, trang trí bằng các loại tranh vẽ nghệ thuật và ảnh chụp.

Trong phòng khách có một chiếc ghế sô pha lớn bằng da, một chiếc ghế bập bênh bằng mây và một chiếc bàn trà bằng gỗ nguyên khối.

Đối diện với ghế sô pha, tủ ti vi chiếm một mặt tường, trên kệ xung quanh ti vi chứa đầy đồ lặt vặt và những thứ trông giống như đĩa nhựa đen.

Có một kệ sách ở mặt tường còn lại, bên phải là một chiếc bàn dành cho bốn người chiếm phần lớn không gian nhỏ - một chiếc đèn treo nhỏ treo phía trên, và phía sau bên phải là một cổng vòm đi vào phòng bếp.

Tủ bát nhìn qua cũng có chút cũ, giống như trong một bộ phim truyền hình niên đại, nhưng đã được sơn thành màu xanh lá cây nhạt rất đẹp, vách tường cũng được sơn lại.

Đối diện phòng bếp là một ban công rộng rãi, phòng khách ở giữa, bên trong có một hành lang, cuối hành lang là WC, hai phòng ngủ được bố trí hai bên trái phải…

Căn nhà vuông vức, gọn gàng.

“Chị em đã tìm người đến vệ sinh quét dọn qua rồi, dì dọn dẹp nói rằng rất nhiều đồ dùng trong nhà nên được thay thế, ngoài ra còn có một số đồ đạc mà chị cần tự mưa, nếu lúc đó chị cần hỗ trợ thì có thể tìm em.”

Khi thuê nhà, Tưởng Thừa Trạch chưa soạn lại thỏa thuận ly hôn, Dư Mẫn cũng không biết lần này ly hôn bản thân lại được nhận một số lượng tài sản khổng lồ như vậy.

Cô đưa cho người môi giới một khoản ngân sách dự toán không quá cao, hy vọng rằng xung quanh ngôi nhà sẽ có cây cối xanh tốt, người môi giới kết hợp với thời gian cần nhà của cô và suy xét nhiều yếu tố, cuối cùng đề cử căn nhà ở gần cửa phụ trường đại học, có một sân hai phòng ngủ và một khách.

Thêm một căn phòng ngủ là suy xét đến khả năng cha mẹ hoặc bạn bè đến thăm.

So với biệt thự hiện đại và rộng rãi của anh, nơi này thật sự tồi tàn và nhỏ bé…

Nhưng nơi này càng giống như một ngôi nhà hơn.

Ánh sáng chiếu rọi, cửa sổ phòng khách ở hướng tây, lúc hoàng hôn, ánh sáng có thể chiếu thẳng vào nhà, khiến căn phòng tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

Diện tích phòng nhỏ nhưng phòng bếp lại rộng, không gian rộng rãi sáng sủa giúp cô có thể luyện lại kỹ năng nấu nướng đã lâu không động đến.

Khoảng sân thích hợp để đọc sách, uống trà, thư giãn, còn có thể trồng một số loại hoa và cây cối.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Dư Mẫn đã có thể khẳng định rằng đây chính là cuộc sống mà cô mong muốn, một cuộc sống mà cô đã lâu không gặp, thoát khỏi gông cùm của đại gia tộc, thoát khỏi sự soi mói của giới truyền thông.