Tro Tàn

Chương 51: Tạm biệt (1989)

Con người dùng cái gì để đánh giá tình yêu?

Dùng sự tiếp cận khi xao động, dùng sự kết hợp khi viên mãn, hay là dùng thống khổ sau khi tách ra?

Buổi tối ngày hôm đó Tưởng Thừa Trạch mất ngủ.

Ngày hôm sau, khi kim đồng hồ chỉ bảy giờ, anh mới mơ màng tỉnh dậy khỏi giường, vào bếp lấy một tách cà phê, bật máy chạy bộ, bắt đầu một ngày bận rộn.

Đến công ty lúc tám giờ ba mươi, mở OA để phê duyệt tất cả các điểm và quy trình bị kẹt ở đây.

Mười giờ họp ban lãnh đạo, sắp xếp kế hoạch hàng tháng, phương pháp đánh giá hiệu quả công việc cụ thể.

Một giờ ba mươi báo cáo thăm dò dự án bất động sản mới nhất của công ty.

Ba giờ họp khẩn cấp về rủi ro tài chính.



Bận rộn đến gần năm giờ, Tưởng Thừa Trạch mới trở lại văn phòng.

Anh nhờ trợ lý rót cho mình một tách cà phê, dựa lưng vào ghế văn phòng thay đổi tư thế thoải mái, lật giở tài liệu trên máy tính bảng, chuẩn bị cho bữa tiệc lúc sáu giờ.

Lúc này Tưởng Thừa Vũ gọi điện thoại tới.

Tiếng chuông đột ngột vang lên, trong lòng Tưởng Thừa Trạch nảy lên một dự cảm không lành không thể giải thích được.

Anh mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, nghe máy…

Quả nhiên, bên kia truyền đến giọng nói vội vàng của Tưởng Thừa Vũ, “Anh, Gia Thanh nhờ em chuyển lời, nói chị dâu sắp rời khỏi thành phố C rồi.”

“Rời đi, đi đâu? Du lịch giải sầu?” Tuy rằng anh có dự cảm không lành nhưng vẫn liều lĩnh ôm may mắn.

Nếu Dư Mẫn muốn ra ngoài thư giãn thả lỏng tâm tình vào lúc này thì anh ủng hộ.

Tưởng Thừa Vũ lắc đầu, “Không phải, nghe Gia Thanh nói, chị dâu chuẩn bị chuyển đến thành phố khác sinh sống…”

“Chuyển đến thành phố khác?”

“Vâng, hình như là tìm được công việc mới rồi, nghe nói chị dâu đã thu dọn hết đồ đạc rồi, cái gì nên gửi cũng đã gửi đi, còn lại đóng gói mang ra sân bay, vừa nãy mới bắt taxi đi ra sân bay rồi…”

Giọng nói của Tưởng Thừa Vũ đột nhiên trở nên mờ mịt.

Vô số khả năng lóe lên trong đầu, thần kinh vừa mới thả lỏng của Tưởng Thừa Trạch lại căng lên.

Anh cúp điện thoại, vội vàng gọi cho Dư Mẫn, không biết là bị từ chối hay bị chặn rồi, anh gọi ba lần, nhưng bên kia luôn báo máy bận.

Tưởng Thừa Trạch vừa cau mày thúc giục đầu dây bên kia nhanh bắt máy, vừa cầm điện thoại cố định trên bàn lên gọi đường dây nội bộ cho trợ lý.

Rất nhanh trợ lý đã xuấy hiện ở cửa.

“Vợ tôi hôm nay đã đặt vé máy bay đến thành phố X, kiểm tra chuyến bay cụ thể giúp tôi.” Tưởng Thừa Trạch ngẩng đầu lên, ngăn động tác đang định gõ cửa của trợ lý, dừng một lúc lại sửa miệng, “Gọi lão Vương giúp tôi trước đi.”

Trên ngón áp út của bàn tay trái đang giơ lên của anh vẫn còn đeo chiếc nhẫn cưới, vẫn gọi Dư Mẫn là “vợ tôi”.

Trợ lý rất khôn khéo, lập tức phản ứng lại, “Tôi vừa nhìn thấy lão Vương đang ở trong phòng trà uống nước, anh có thể sử dụng xe bất cứ lúc nào, còn thông tin vé máy bay tôi sẽ kiểm tra ngay lập tức và gửi vào điện thoại di động cho anh.”

Mười lăm phút sau, Tưởng Thừa Trạch ngồi ở ghế sau của ô tô, nhấp vào thông tin chuyến bay trợ lý gửi tới.

Thông tin cho thấy chuyến bay của Dư Mẫn cất cánh lúc sáu giờ, còn khoảng một tiếng nữa máy bay mới cất cánh, nhưng thời gian dừng làm thủ tục không còn lại bao lâu nữa.

Tốc độ xe di chuyển chậm chạp khiến Tưởng Thừa Trạch sốt ruột, “Nửa tiếng nữa có thể đến sân bay được không?”

Tài xế khó xử lắc đầu, “Khả năng không kịp, hôm nay đặc biệt tắc đường.”

Năm, sáu giờ là thời điểm tan tầm, là lúc kẹt xe khó chịu nhất, mưa tuyết bay lả tả càng làm ùn tắc thêm.

“Gần đây có lối vào tàu điện ngầm không?” Tưởng Thừa Trạch cau mày nhìn bản đồ giao thông trên bảng điều hướng.

“Hả?” Tài xế kinh ngạc quay đầu lại, còn chưa hiểu rõ tình hình.

Tưởng Thừa Trạch đã chỉ vào lộ trình giao thông công cộng của tàu điện ngầm, “Đưa tôi đến lối vào tàu điện ngầm gần nhất.”

Đã rất lâu không đi tàu điện ngầm, lần cuối cùng Tưởng Thừa Trạch đi là khi anh còn đang du học ở Anh.

Mạng lưới giao thông như mạng nhện khổng lồ, mỗi ngày chịu tải vận chuyển hàng triệu người, thậm chí còn đông đúc hơn vào giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối – chèn ép như cá mòi đóng hộp vậy.

Tưởng Thừa Trạch chưa ăn qua thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy, sau một lần xem phóng sự trên truyền hình, anh đã chấm dứt ý tưởng đi ra ngoài bằng phương tiện công cộng này.

Nhưng hôm nay, để đến sân bay đúng giờ, anh vẫn chọn cách bị đám đông xô đẩy, chen chúc trên chiếc xe không tương xứng với chiều cao của mình.

Tàu điện ngầm cần chuyển tuyến hai lần, mười ba trạm, bản đồ cho thấy sẽ mất chưa đến nửa giờ.

Nhưng bởi vì Tưởng Thừa Trạch không quen với việc chuyển tuyến và giao thông đông đúc nên mất nhiều thời gian hơn để đến trạm dừng, sau khi đến được sân bay đã là bốn mươi phút sau.

Kim đồng hồ dừng lại ở năm giờ bốn mươi ba phút, chỉ còn mười bảy phút nữa máy bay sẽ cất cánh.

Chuyến bay sẽ bị trễ sao?

Trời mưa tuyết như vậy, chuyến bay có thể sẽ bị hoãn lại.

Khi tiếng “đinh” vang lên, cửa tàu điện ngầm mở ra, Tưởng Thừa Trạch chỉ có thể gửi hy vọng vào thời tiết – giữ Dư Mẫn lại.

Tưởng Thừa Trạch chưa bao giờ vội vàng điên cuồng muốn giữ một người lại như vậy.

Cuộc đời là một chuyến tàu một chiều, mỗi người xung quanh đều là một hành khách.

Tưởng Thừa Trạch từ nhỏ đã trưởng thành, anh sớm hiểu rằng điểm xuất phát và điểm kết thúc của mỗi người là khác nhau, tất cả mọi người chỉ tình cờ đi chung một đoạn đường, không có ai sẽ cùng ai chung đường suốt cả cuộc đời.

Vì thế anh cũng không quá nghiêm khắc, không quá chán nản khi ly biệt với người khác, đánh mất phẩm giá và sự tu dưỡng của bản thân.

Nhưng Dư Mẫn thì khác…

Mặc dù cho đến bây giờ anh không chắc liệu họ có đi cùng một con đường hay không, nhưng anh vẫn hy vọng hai người sẽ ở bên nhau càng lâu thêm một chút, lại lâu thêm một chút.

Ly hôn là sự thỏa hiệp lớn nhất của anh đối với cô.

Anh chịu đựng phản ứng dữ dội của cảm giác tội lỗi và sự sục sôi của nỗi cơ đơn, chỉ hy vọng có thể giành ra một không gian để cô thư giãn và cảm thấy thoải mái hơn một ít.

Nhưng nếu điều đó có nghĩa là chia cắt hai nơi, không còn gặp lại nữa…

Thì dù thế nào Tưởng Thừa Trạch cũng sẽ không đồng ý.

Cánh cửa tàu điện ngầm mở ra.

Lần đầu tiên, không màng đến dáng vẻ, Tưởng Thừa Trạch len lỏi qua đám đông, vội vã chạy như điên về phía lối ra sân bay.

Đáng tiếc, vận mệnh không ủng hộ anh.

“Xin lỗi, lối kiểm tra an ninh đã đóng, anh không thể đi lên chuyến bay này, anh có thể lựa chọn đổi vé hoặc trả vé.”

Mặc dù đã đăng ký kiểm tra an ninh ở lối VIP, nhưng nhân viên phục vụ tại quầy vẫn từ chối.

Tưởng Thừa Trạch lấy di động ra, âm thanh nhắc nhở của Dư Mẫn đã chuyển từ máy bận sang tắt máy, vẫn không có tín hiệu trả lời, chỉ có tin nhắn của quản gia từ một cửa sổ khác gửi đến.

Trả lời câu hỏi trước đó của anh, “Tưởng tiên sinh, xin lỗi, lần này tôi đã không thông báo cho ngài biết, đây là lần thỉnh cầu duy nhất của cô Dư kể từ khi tôi biết cô ấy đến nay, tôi thực sự không đành lòng từ chối.”

Bên dưới đính kèm một lá thư từ chức.

Tưởng Thừa Trạch không ấn mở, mà chuyển sang camera giám sát biệt thự.

Đây là lần thứ hai Tưởng Thừa Trạch kiểm tra hệ thống giám sát, lần đầu tiên là khi Dư Mẫn ngã cầu thang.

Mục địch theo dõi ban đầu là để giải quyết bất cứ tình huống nào, nhưng kể từ khi ở riêng với Dư Mẫn đến nay, anh chưa bao giờ thực hiện bất kỳ hành vi trái đạo đức nào xâm phạm quyền riêng tư của mọi người.

Ở cùng một thành phố là đủ rồi, thỉnh thoảng gặp được nhau là đủ rồi.

Cho dù khó có thể nhẫn nhịn, chỉ cần cô vẫn còn ở thành phố C, chỉ cần anh có thể thỉnh thoảng đi đến những nơi cô thường lui tới, nhìn cô từ xa, thì anh có thể tiếp tục kiên trì.

Ai có thể ngờ rằng một chút niệm tưởng Dư Mẫn cũng không muốn cho anh giữ lại.

Trong camera, Dư Mẫn kéo một chiếc vali rất nặng, như thể nó đóng gói rất cả những ký ức của cô.

Cô cố gắng kéo từ thang máy ra tới cửa, vẫn luôn cúi đầu, không nhìn lại hay liếc mắt một cái, cho đến khi đứng ở trước cửa mới ngẩng đầu lên – như đoán trước anh sẽ kiểm tra camera giám sát, cô nhìn thoáng qua màn hình.

Như đang nói: Tạm biệt, Tưởng Thừa Trạch.

Tưởng Thừa Trạch không khỏi nhớ đến đêm đó cô uống say, rốt cuộc anh cũng đồng ý ly hôn, cô đã cảm kích nói lời cảm ơn anh.

Cô nói, “Tưởng Thừa Trạch, tôi không phải là đối tác đủ tư cách, tôi chúc anh tìm được người yêu thích hợp hơn, hôn nhân hạnh phúc, một nhà bốn người, trai gái song toàn.”

Nhung cô chưa cho anh cơ hội mở miệng…

Nếu không có cô, làm sao anh có thể hạnh phúc, anh sẽ có trai gái song toàn với ai đây?

Bên ngoài tấm cửa kính của sảnh chờ, chiếc máy bay chở khách màu trắng đang chậm rãi lăn bánh và từ từ bay lên…

Tưởng Thừa Trạch ngẩng đầu, nhìn theo chiếc máy bay chở khách chậm rãi bay lên bầu trời.

Trái tim từng chút từng chút chìm xuống, cùng với ánh sáng còn sót lại ở chân trời chìm vào đêm đen nặng nề vô tận.

------------------------

Đây có thể coi là kết thúc của một cốt truyện.

Những ai đang mong BE không cần phải đuổi theo nữa, Mẫn Mẫn sẽ đi đến một thành phố mới, gặp một tiểu thịt tươi mới, mặc dù hành trình theo đuổi vợ của Tưởng cẩu rất khó khăn, nhưng theo kế hoạch, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vẫn là HE ha.