Tưởng Thừa Trạch đồng ý ly hôn, và yêu cầu dựa trên thỏa thuận mà anh đã tìm người soạn thảo.
Nội dung đại khái trên mười mấy trang giấy là: Căn nhà hai người ở trong lúc kết hôn đứng tên Dư Mẫn, Dư Mẫn tiếp tục hưởng cổ tức từ cổ phần của tập đoàn Tưởng thị, là bên sai trong cuộc hôn nhân nên Tưởng Thừa Trạch tự nguyện chuyển tất cả tiền và cổ phần dưới tên mình ngoại trừ Tập đoàn Tưởng thị cho Dư Mẫn, đồng thời bồi thường thêm, bao gồm trang sức, ô tô, tiền tiết kiệm,…
Toàn bộ tài liệu tuy dài nhưng được sắp xếp hợp lý, chặt chẽ dễ hiểu, Dư Mẫn chỉ lướt sơ qua cũng có thể tính được, chỉ cần ký vào bản thỏa thuận này, cô sẽ lập tức trở thành một trong những người phụ nữ giàu có hàng đầu trong thành phố.
“Đây không phải là thứ tôi nên lấy.” Dư Mẫn nhíu mày, nhìn các vào các thỏa thuận chuyển nhượng dưới thỏa thỏa ly hôn.
“Nhưng ý của Tưởng tiên sinh là ngài ấy chỉ đồng ý ly hôn nếu cô ký vào những thỏa thuận chuyển nhượng này.” Luật sư nói.
“Không thể thương lượng?”
“Hay là cô tự đi tìm Tưởng tiên sinh đi.”
“… Cho tôi mượn bút.”
Một loạt quy trình rườm rà, nhưng không phức tạp.
Dưới sự nhắc nhở của luật sư, Dư Mẫn vùi đầu vào ký tên, ký hết tờ này đến tờ khác, thỉnh thoảng lại ấn dấu tay, ngón trỏ dính vết mực nhuộm đỏ lan ra cả lòng bàn tay.
Cô nhớ tới năm đó ký vào hôn ước, có rất nhiều điều khoản phức tạp, cô cũng dứt khoát lưu loát như vậy, viết tên họ mình xuống…
Khi đó, cô ôm ấp hy vọng, không thèm để ý liệu thỏa thuận này có cạm bẫy bất lợi nào cho mình hay không.
Hiện tại cô đã hoàn toàn thất vọng, cũng không để ý đằng sau những tài sản khổng lồ đó có ý đồ như thế nào.
Một tuần sau, thỏa thuận có hiệu lực, khi tất cả đã tan thành mây khói, Dư Mẫn hẹn Tưởng Thừa Trạch đến Cục Dân Chính để ly hôn.
Vào một buổi chiều đầy nắng, có rất nhiều người đến Cục Dân Chính.
Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch đang ngồi trên ghế trong sảnh chờ, trước mặt treo một bông hoa bách hợp khổng lồ màu hồng nhạt, trên đó có in dòng chữ “trăm năm hạnh phúc” vàng rực rỡ - giống hệt như lúc hai người đến đăng ký kết hôn.
Thật trớ trêu.
Lần đầu tiên, trong lòng Tưởng Thừa Trạch cảm thấy một loại đạo đức giả.
“Gần đây em đang tìm việc à?” Anh đứng dậy ngồi xuống ghế sô pha đối diện Dư Mẫn.
Chiều nào cũng ra ngoài, ăn mặc lịch sự, lái chiếc xe bình thường nhất trong nhà, không tiện nghe điện thoại – ngày đó bị gọi về nhà để tra hỏi, Tưởng Thừa Trạch quan tâm quá nên bị loạn, căn bản chưa kịp nghĩ tới, bây giờ xong việc mới nhận ra.
Dư Mẫn thấy anh đã đoán được, trả lời ngắn gọn, “Ừm.”
“Vẫn tìm một công việc liên quan đến chuyên môn sao?” Tưởng Thừa Trạch hỏi, “Không nghĩ đến tự mình mở cái gì đó sao?”
Với năng lực của Dư Mẫn, vận hành dữ liệu đơn thuần có chút lãng phí tài năng, hiện tại cô có tiền, cũng có thời gian, muốn làm gì cũng đều có thể, nếu cô cần, anh cũng có thể cung cấp kinh nghiệm và nhân lực…
Tưởng Thừa Trạch chân thành đề nghị.
Dư Mẫn lại chỉ đảo mắt, “Em không có tham vọng đấy.”
“Làm việc là một cách để giữ mối quan hệ xã hội và nhận ra giá trị bản thân, tiền tài đối với em mà nói – đủ dùng là được, em cũng không muốn làm một doanh nhân.”
Tưởng Thừa Trạch sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Có hiểu rõ về tài sản được phân bổ không? Có muốn anh giới thiệu người hỗ trợ xử lý không?
Khi đến, anh đã suy nghĩ về rất nhiều đề tài, thậm chí còn nghĩ kỹ về những ứng cử viên để giới thiệu, nhưng Dư Mẫn lại không quan tâm…
Cặp đôi cuối cùng ở phía trước đã xử lý xong đăng ký.
Hai người bước vào phòng làm việc, nộp các chứng nhận và tài liệu chứng minh đã chuẩn bị trước đó.
Sau khi kiểm tra từng thứ một, nhân viên đăng ký kết hôn lại một lần nữa trịnh trọng hỏi hai người có sẵn sàng ly hôn hay không.
“Vâng, chúng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.” Dư Mẫn gật đầu, không chút do dự ký vào tờ đơn ly hôn.
Tưởng Thừa Trạch thở ra một hơi, sau đó cầm bút lên, trịnh trọng điền tên mình vào.
Khi tới trời đầy nắng, khi bước ra sau khi đã điền vào đơn đăng ký ly hôn thì trời đã tối sầm.
Hai người đứng ở cửa chờ xe đến đón.
Hàng cây hai bên đường cành lá hiu quạnh, gió lạnh thổi qua, cắt da thịt đau đớn.
Chiếc áo khoác len mỏng của Dư Mẫn tung bay trong gió lạnh, khiến cô không nhịn được co người lại, Tưởng Thừa Trạch cởϊ áσ khoác, mở ra, chuẩn bị mặc nó cho Dư Mẫn.
Đối phương lại giống như bị bỏng nước sôi tránh đi, “Không cần.”
“Chúng ta đã ly hôn rồi.” Cô ôm vai lùi lại một bước, “Hành động mập mờ như vậy sẽ dẫn đến hiểu lầm.”
Cô dùng đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp nhìn anh, bên trong là sự nhẹ nhõm, chết lặng và tị hiềm… chỉ duy nhất không có đa tình và dịu dàng mà cô đã từng dành cho anh.
Anh đã từng nhìn thấy rõ ánh sao trong đôi mắt đó, nhưng trước khi anh phát hiện ra, chúng đều đã mờ đi rồi nguội lạnh dần, cho đến khi hoàn toàn không còn sức sống.
Ngực Tưởng Thừa Trạch lại đau, giống như có người dùng dao đâm vào da thịt anh, cắm thẳng vào trái tim anh.
Nỗi đau này đã đeo bám anh trong gần một tháng qua – nó đã trở nên rất quen thuộc. Anh quay mặt đi, tập trung ý niệm vào l*иg ngực, dùng sức co rút lại.
Chậm rãi nhổ ra hối tiếc tích tụ trong l*иg ngực cùng với khí thải…
Tuyết rơi.
Những bông tuyết mênh mông rơi xuống từ bầu trời đen kịt.
Năm nay trời lạnh bất thường, những bông tuyết rơi trên tóc tạo thành những tinh thể trắng sáng.
Tưởng Thừa Trạch đột nhiên nhớ tới, thời điểm bọn họ kết hôn, bọn họ từng đứng trước mặt trưởng bối và bạn bè thân thích thề nguyện, chung sống trọn đời, bạch đầu giai lão…
Đáng tiếc, không như mong muốn.
Có lẽ những khúc ngoặt ở đầu câu chuyện xưa đã khiến diễn biến sau đó trở nên vòng vèo và mất kiểm soát.
“Dư Mẫn…”
Khi chiếc xe màu đen dừng lại ở cổng Cục Dân Chính, Tưởng Thừa Trạch không nhịn được mở miệng với bóng dáng đang xoay người rời đi của Dư Mẫn.
Thật ra anh có rất nhiều lời muốn nói.
Một năm qua như một bộ phim được tua chậm, giẫm lên từng tấc quý trọng và hoài niệm trong anh một cách nhanh chóng và tinh chuẩn.
Anh rất hối hận, rồi lại cảm thấy bản thân đáng bị trừng phạt như vậy – do dự hồi lâu, cuối cùng nói một câu, “Có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không?”
“Bữa cơm chia tay?”
Dư Mẫn quay đầu nhìn anh, trong mắt ẩn chứa ý châm chọc, sau đó lắc đầu, “Không cần đâu. Sắp cuối năm rồi, thời gian của anh hẳn rất quý giá.”
Tưởng Thừa Trạch muốn phản bác, cho dù anh có bận rộn đến đâu cũng không đến mức không có thời gian cho một bữa cơm.
Nhưng quá khứ…
Anh thực sự không đủ tự tin để nói ra điều đó.
Suy nghĩ vài lần, Tưởng Thừa Trạch vẫn không tìm được cách giải thích thích hợp, chỉ có thể yên lặng nhìn Dư Mẫn ngồi xe rời đi.
Giá như trên đời có thuốc hối hận thì tốt rồi.
Kế hoạch công việc hàng ngày đã được ký tên bày trên bàn làm việc, ánh mắt Tưởng Thừa Trạch rơi vào chữ ký của bản thân, không khỏi nhớ lại tình hình ở Cục Dân Chính.
Những ngón tay mảnh khảnh của Dư Mẫn đặt bút lưu loát ký tên lên chỗ người đăng ký, không chút tiếc nuối hay lưu luyến nào về cuộc hôn nhân này.
Dứt khoát như vậy còn có đoạn chat giữa anh và cô.
Dọc theo thanh hiển thị, chỉ có tin nhắn từ anh gửi đi: hỏi cô công thức bí mật để nấu canh, hỏi cửa hàng nào may riêng đồ ngủ, hỏi tất cả các chủ đề có thể được đưa ra.
Cô không đáp lại một lời nào.
Trước khi ly hôn, tất cả những kỳ vọng về việc bắt đầu lại dường như tự lừa mình dối người.
Tưởng Thừa Trạch dùng sức kéo đoạn chat đến tận phía dưói, không nhịn được lại lấy hộp thuốc lá từ ngăn kéo bên cạnh bàn ra.
Sau khi kết hôn, vì chuẩn bị cho việc mang thai nên Tưởng Thừa Trạch gần như đã cai thuốc lá.
Nhưng từ sau khi Dư Mẫn bị sảy thai, anh không nhịn được lại bắt đầu hút thuốc trở lại, thậm chí còn tệ hơn trước kia…
Anh thành thạo rút một điếu từ trong hộp ra, ngậm vào miệng, rồi châm lửa.
Nỗi cô đơn ngột ngạt tràn ngập căn phòng lạnh lẽo.
Khói thuốc lượn lờ trước mặt, dường như anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng Dư Mẫn còn ở đó - ở đối diện bàn làm việc, đầu giường trong phòng ngủ, bên cạnh sô pha…
Ngực lại bắt đầu đau thắt lại.