“Cuối cùng cô cũng tới.” Giọng nói nhiệt tình đột ngột vang lên trong lúc Dư Mẫn đang sững sờ.
Giang Hiểu đứng dậy vẫy tay với cô, không cho cô thời gian để do dự hay đổi ý.
Vị trí bên tay phải Tưởng Thừa Trạch còn trống.
Người đàn ông mặc vest đeo kính bên cạnh anh vội vàng đứng lên, tiến lên phía trước, lịch sự kéo một chiếc ghế, đưa tay ra, “Dư tổng đến rồi, mời ngồi mời ngồi.”
Với vị trí hiện tại của Dư Mẫn trong công ty không thể nào đảm đương nổi một chữ “tổng” này.
Khi người đàn ông đeo kính nói câu này không biết là đang nhìn mặt mũi của ai – từ khi Dư Mẫn vào cửa, ánh mắt hắn ta đã dán chặt vào cô, tâng bốc như thể cô mới là bên A.
Dư Mẫn hoàn hồn, ánh mắt dừng ở khuôn mặt dung túng của Tưởng Thừa Trạch.
Cô đưa tay kéo chiếc ghế đối diện với anh, “Không cần, tôi ngồi ở đây được rồi.”
Bữa tối có lẽ là một loại lẩu nào đó, trước mặt mỗi người để một nồi canh nhỏ.
Trước mặt Tưởng Thừa Trạch có một cái, chiếc ghế trống bên cạnh anh cũng có một cái.
Dư Mẫn làm lơ chỗ ngồi mà anh đã đặt trước cho cô, lập tức ngồi xuống đối diện…
Bầu không khí trên bàn đột nhiên trở nên khó xử.
Người đàn ông đeo kính quay đầu cẩn thận nhìn người bên cạnh…
Trên mặt Tưởng Thừa Trạch không có biểu cảm nào, chỉ nâng nâng cằm ý bảo nói, “Lên đồ đi.”
Người phục vụ bước vào, giúp Dư Mẫn đổi nồi canh đến trước mặt, bắt đầu dọn đồ ăn lên.
Bào ngư xanh New Zealand, hổ đốm muối tiêu, sashimi cua lá thông, tu hài Canada… hải sản tươi sống nhanh chóng lấp đầy bàn tròn.
Trước khi động đũa, người chủ trì đương nhiên phải nói trước vài câu.
Trình Hướng Nguyên đứng dậy giúp dọn mâm, người ngồi cùng bàn giới thiệu rằng hải sản ở đây được vận chuyển từ khắp nơi trên thế giới đến bằng máy bay.
Buổi chiều Dư Mẫn ở trong toilet phát hiện dì cả đến sớm, mà hải sản có tính hàn, cô không dám ăn quá nhiều, ánh mắt vô thức nhìn mấy đĩa thịt đỏ trên bàn.
Các đĩa hải sản được trang trí đá viên, mỗi khối đều rất lớn, vượt ra ngoài mép bàn xoay, rất dễ cọ vào ly rượu bên cạnh.
Trên bàn mấy người nói chuyện phiếm, uống rượu, không có ý định xoay bàn ăn…
Dư Mẫn cũng ngại xoay bàn ăn đầu tiên.
Cô đành lặng lẽ nhúng rau xanh.
“Nâng ly của mọi người lên nào…” Người ngồi trên ghế chủ vị đột nhiên mở miệng.
Theo giọng nói của anh, bàn xoay thủy tinh chậm rãi chuyển động cho đến khi cuộn thịt bò đỏ tươi dừng lại trước mặt Dư Mẫn…
Dư Mẫn ngước mắt lên, liền thấy tay Tưởng Thừa Trạch đang đặt ở mép bàn, ấn xuống, vươn tay gắp sò điệp.
Sau đó, Tưởng Thừa Trạch luôn tùy tiện chuyển những món ăn mà Dư Mẫn muốn lấy đến trước mặt cô.
Thịt dê cuộn, thịt bê bít tết, đậu phụ ướp, nấm đầu khỉ… Trên bàn ngoại trừ hải sản ra thì đồ ăn không nhiều lắm, Dư Mẫn gắp mỗi món vài đũa, chẳng mấy chốc đã ngấy, ánh mắt dừng lại trên đĩa chim bồ câu…
Trình Hướng Nguyên giới thiệu đó là bồ câu quay Y Thông – chọn những con chim bồ câu đưa tin chất lượng cao đã bị đào thải làm nguyên liệu, loại bỏ da và lông, rửa sạch, sau đó loại bỏ nội tạng, rồi đổ nước cốt nguyên liệu bí mật vào thịt chim bồ câu, bọc trong giấy bạc và vùi trong lửa than nướng đến khi chín tám phần thì lấy ra, lại dùng lửa than nướng cho đến khi bên ngoài cháy xém, bên trong chín mềm, có màu đỏ sậm.
Dư Mẫn mới chỉ ăn bồ câu non quay kiểu Quảng Đông, chưa nếm thử đặc sản Mãn Châu này, nhưng trên đĩa trên bàn lại chỉ có ba con chim bồ câu nguyên con.
Cô liếc mắt một cái rồi chậm rãi dời ánh mắt.
Tưởng Thừa Trạch quay đầu thì thầm gì đó với người đàn ông đeo kính bên cạnh, người đàn ông đeo kính đứng dậy rời khỏi phòng, rất nhanh đã quay trở lại với một cái kéo nhỏ.
Hắn ta xoay những con bồ câu đến trước mặt, bê xuống, cầm một con định cắt nó ra khỏi giấy bạc, Tưởng Thừa Trạch bên cạnh lại ngăn hắn ta lại, đeo bao tay dùng một lần lên, cầm lấy kéo trong tay hắn.
Nào có chuyện lại để ông chủ lớn tự mình ra tay cơ chứ?
Nhưng mặc cho người đàn ông đeo kính đeo bao tay rồi, Tưởng Thừa Trạch vẫn nhất quyết tự mình làm.
Trong cuộc trò chuyện trên bàn ăn, anh chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu cho có lệ, rồi lại cúi đầu tập trung cắt chim bồ câu.
Sau khi chim bồ câu được cắt thành từng miếng nhỏ, anh đặt chiếc đĩa trở lại bàn xoay, xoay bàn xoay thủy tinh, đem nó dừng lại trước mặt Dư Mẫn.
Lần này Dư Mẫn lại không gắp.
Cô nhớ đến bản thân mình trên bàn cơm trước đây.
Trước đó trên bàn cơm Dư Mẫn cũng săn sóc như vậy.
Cô không cắt chim bồ câu cho Tưởng Thừa Trạch, nhưng cô lại gắp vô số miếng cá, bóc vô số vỏ tôm cua.
Một mặt là để thể hiện cho người nhà họ Tưởng xem…
Mặt khác, cô cũng hy vọng mình có thể dùng hành động săn sóc này để khiến anh cảm động một chút.
Dư Mẫn không phải là người dễ dàng thừa nhận thất bại.
Mối quan hệ giữa cô và Tưởng Thừa Trạch đã có một khởi đầu tồi tệ, tình yêu của cô bị trộn lẫn với những động cơ không trong sáng, ngay cả bản thân cũng khó có thể mở miệng…
Cho dù có nói ra, Tưởng Thừa Trạch cũng sẽ nghi ngờ cô có mục đích khác.
Sự chu đáo trên bàn cơm, sự chờ đợi đêm khuya, sự nhu mì trước mặt trưởng bối… nếu cắt toàn bộ cơ thể cô ra, có lẽ chỉ có hai chữ hèn mọn to tướng được viết rõ ràng.
Nhưng dù vậy, cũng chỉ rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Màu sắc giòn và bóng bẩy của da chim bồ câu đột nhiên biến thành một thứ bóng dầu buồn nôn…
Như thể chỉ trong giây lát, Dư Mẫn đã mất hết cảm giác thèm ăn.
Tưởng Thừa Trạch nhiều lần chuyển đồ ăn cho Dư Mẫn đã khiến mọi người chú ý, bây giờ anh còn không chút che giấu nào mà xum xoe…
Ánh mắt mọi người vô thức hướng về phía Dư Mẫn.
Trước mặt cấp dưới của anh và những người khác, hành động của cô không thể nghi ngờ thật sự phô trương, không cho anh chút mặt mũi nào.
Dư Mẫn biết, cho dù hiện tại cô không muốn ăn thì cũng nên gắp một đũa, khéo léo nói lời cảm ơn với người đối diện, nhưng cô lại không muốn…
Đôi mắt nhìn thẳng đĩa bồ câu trước mặt, nhưng chiếc đũa trước sau vẫn không nhúc nhích.
Tưởng Thừa Trạch ấn tay xuống bàn một cách vô ích.
Khuôn mặt vô cảm của anh có vẻ không thèm để ý, nhưng khóe môi lại vô thức mím chặt, bàn tay đặt trên bàn xoay thủy tinh cũng siết chặt lại, thậm chí cả gân xanh cũng ẩn ẩn nổi lên.
Một bầu không khí im lặng, phức tạp trào dâng giữa hai người.
Bất cứ ai trên bàn ăn có một chút sáng suốt đều có thể nhìn ra bầu không khí vi diệu này…
“Ừm… Trình tổng, vừa rồi anh nói trà túi lọc của khách sạn anh đang hợp tác với nhãn hiệu nào? Tôi tình cờ mang theo một ít hàng mẫu, không bằng anh xem qua rồi so sánh đi?” Giang Hiểu dời ánh mắt đi đầu tiên, nhìn xung quanh, mất tự nhiên mở miệng.
“A, được, hàng mẫu các cô gửi tới lần trước tôi cũng chưa kịp thử qua, vừa vặn, chúng ta đi phòng trà xem một chút.” Trình Hướng Nguyên hiểu ý, vội vàng tiếp lời.
Lại chuyển hướng sang Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn, “Tưởng tổng, Dư tổng, hai người từ từ ăn, chúng tôi đến phòng trà đun nước trước, hai người ăn xong rồi đến.”
Bốn người tìm được lý do rời khỏi phòng bao, trong phòng chỉ còn lại Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn.
Sau khi tiếng đẩy cửa ngoài hành lang dần dần tiêu tán, trong gian phòng to như vậy chỉ còn yên lặng đột nhiên ập tới.
Tiếng khí nóng quay vòng, tiếng lụp bụp của nồi lẩu, tiếng đá viên tan chảy… trong không gian tĩnh lặng, một âm thanh nhỏ nhất cũng được phóng đại lên vô hạn.
Tưởng Thừa Trạch nghe được tiếng thở của chính mình, anh nuốt nước bọt, “Nếu không muốn ăn món này thì em xem thực đơn chọn một món khác đi, tối nay em cũng chưa ăn được mấy miếng.”
Dư Mẫn không trả lời.
Nồi lẩu “lụp bụp lụp bụp”, làn khói bốc lên bao trùm khuôn mặt cô.
Bởi vì tất cả sự chú ý của anh đều dồn vào cô nên anh vẫn thấy rõ ràng sự thay đổi nhỏ nhất ở cô.
Đó là một biểu hiện miễn cưỡng, rất thờ ơ, mang theo chống cự, nhưng anh lại có thể tiếp tục đọc được những thứ khác.
Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?
Đây có lẽ là điều mà Dư Mẫn đang thắc mắc trong lòng.
Còn những cái khác, anh không dám nghĩ tới, là oán hận và bất bình của cô, nhưng giờ phút này cô lại không cam lòng, cũng không muốn lộ ra phần yếu đuối này.