Phó Bản Vô Hạn

Chương 9

Hạ Viêm thầm may mắn chính mình không vọng động, cũng rõ ràng hiểu được, tay lão làng trong trò chơi đều không đơn giản, sau lưng không biết giấu bao nhiêu át chủ bài đâu.

Có sô cô la, lại còn cơm nắm nữa, Trường Tương Tư nhìn mà thèm, rất muốn được chia phần. Nhưng điểm sinh mệnh của cô ta quá thấp, không đắc tội Liệt Diễm được, chỉ có thể thầm ký thác hi vọng ở Hàn Phong.

Lúc này, Hàn Phong lẳng lặng đứng ở một bên, biểu tình đạm mạc.

Không có ai hiểu rõ tính nguy hiểm của phó bản hơn ông ta, cho dù là tay già đời như ông ta,hơi vô ý chút, cũng có khả năng lật thuyền. Lúc đó nếu có mục sư chịu cứu giúp, nói không chừng có thể nhặt về một cái mạng.

Vật phẩm hồi phục đương nhiên quan trọng, nhưng ông ta không đến mức vì bảo rương cấp thấp nhất mà trở mặt với người ta.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, lấy được rương là Liệt Diễm, có thể thêm máu, có thể cứu người, ông ta mới cân nhắc. Nếu là Trường Tương Tư, chắc ông ta đã sớm mở miệng, yêu cầu ai thấy thì có phần. Rốt cuộc vật phẩm hồi phục luôn không đủ dùng, có càng nhiều càng tốt.

Không khí bỗng trở nên yên tĩnh, khắp nơi mơ hồ lơ lửng một thứ mùi mục nát. Ba người chơi tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không ai nói chuyện.

Hắng giọng một cái, Hạ Viêm đánh vỡ im lặng, thử thăm dò hỏi, “Vì sao trên cầu thang lại xuất hiện yêu tinh? Trước đó chúng ta đâu có thấy khe hở nào mới.”

“Khi khe hở mở ra trùng hợp bị người chơi nhìn thấy, tình huống đó là thiểu số.” Hàn Phong giải thích nói.

“Sau khi trò chơi bắt đầu, cứ cách một đoạn thời gian, tiểu quái sẽ ngẫu nhiên xuất hiện đâu đó trong phó bản. Tiếp theo, chúng nó tùy ý đi lại trong phó bản. Một khi gặp được người chơi, sẽ phát động công kích mãnh liệt.”

“Nếu số đen, không gặp được ở giai đoạn đầu, diệt từng con một, giai đoạn sau người chơi nhất định sẽ phải đối mặt rất nhiều tiểu quái vây công, thậm chí khả năng còn không có chỗ mà trốn.”

“Cho nên mới chia làm ba hướng.” Hạ Viêm bỗng hiểu ra.

Hàn Phong cười nói, “Lần này cũng may, tổng số Goblin bị gϊếŧ đang không ngừng tăng lên. Có thể thấy được không chỉ chúng ta, tiến triển của tiểu đội khác cũng rất thuận lợi.”

“Còn có một vấn đề.” Hơi hơi tạm dừng, Hạ Viêm đưa ra nghi vấn, “Chú chạy tới chạy lui ở hành lang, là muốn tìm gì?”

Không đợi đối phương đáp lại, cô lại bổ sung, “Nếu không ngại nói, tôi có thể hỗ trợ.”

Hàn Phong thu lại nét cười, suy xét một lát mới quyết định nói thật, “Khắp phó bản ngẫu nhiên phân tán bảo rương, nếu có thể tìm được, cũng coi như là một khoản tài phú. Nếu có thể tìm được hồi máu hồi lam các loại vật phẩm tiếp viện, vậy càng tốt.”

Nghe vậy, Trường Tương Tư đôi mắt sáng rực, “Bảo rương vô chủ? Bất kỳ người chơi nào cũng có thể mở ra?”

“Không sai.” Hàn Phong thẳng thắn thừa nhận, ngay sau đó ông ta nhấn giọng cường điệu, “Tôi đã chia sẻ thông tin, nếu lúc sau các cô tìm được bảo rương, phải chia cho tôi một phần.”

“Được.” Hạ Viêm gật đầu.

“Không thành vấn đề.” Trường Tương Tư cũng một miệng đáp ứng.

Vì đề cao hiệu suất tìm kiếm, ba người lại ước định phân công làm việc. Nếu là tìm được bảo rương, hoặc là gặp phải Goblin, thì lớn tiếng kêu, để lần nữa tập hợp cùng nhau.

Thương lượng xong xuôi, họ ra khỏi phòng học, từng người phân tán ra.

Đi ra một đoạn, Trường Tương Tư xác định chung quanh không có ai, lúc này mới nhẹ giọng lẩm bẩm , “Trò Phó Bản Thực tế này là lấy mạng ra chơi, ai sẽ ngu đến nỗi thấy bảo rương rồi còn chia cho thằng khác?”

Vừa dứt lời, cô ta liền phát hiện trong một góc hình như có ánh sáng lập loè.

Chẳng lẽ……

Trường Tương Tư mừng rỡ, vội vàng bước nhanh tới gần. Chỉ thấy bảo rương màu đen lẳng lặng nằm trên mặt đất, đợi người chơi phát hiện.

Mở cái rương ra phát hiện, bên trong chỉ có một cái bánh bao trắng.

“Này cũng không phải là tôi keo kiệt. Đồ chỉ có một cái, không chia được.” Trường Tương Tư đúng lý hợp tình bỏ bánh bao vào kho hàng tùy thân.

Theo sau, bảo rương chậm rãi biến mất.

Cùng thời gian, Hạ Viêm cũng phát hiện bảo rương màu đen ở dưới một bàn làm việc phủ bụi. Mở ra xem, bên trong có một cái bánh bao, sau khi ăn lập tức khôi phục 5 điểm sinh mệnh.