Phó Bản Vô Hạn

Chương 8

Trường Tương Tư rất sợ không đoạt được kích cuối cùng, lại lần nữa dùng kỹ năng “Quấn Quanh” với một con Goblin thiếu máu. Tiếp theo, cô ta giơ Pháp Trượng Tân Thủ lên, định cho con Goblin cuối cùng kia một đòn trí mạng.

Ai ngờ đúng lúc này, một quả đạn ma pháp đã đánh vào mục tiêu. Cô ta quay đầu, phát hiện là Liệt Diễm làm.

Đắc tội ai cũng không thể đắc tội vυ' em, huống chi tiểu quái vốn không phải do cô ta chém tới tàn máu. Cô ta không nói thêm gì, yên lặng bỏ pháp trượng xuống.

Tuy rằng trước mắt Trường Tương Tư điểm sinh mệnh 30, cách max điểm chỉ kém 10, nhưng Hạ Viêm vẫn cho cô ta một cái “Cấp cứu”, bổ sung đến đầy máu. Ngay sau đó, lấy di động ra xem xét tiến độ.

【Nhiệm vụ mặc định một: Lượng trị liệu lớn hơn 300. ( 70/300 )】

【Nhiệm vụ mặc định hai: Tự tay gϊếŧ 5 con Goblin. ( 2/5 )】

【Nhiệm vụ tùy chọn hai: Thanh lý toàn bộ Goblin trong phó bản. ( 22/100 )】

Nhiều lần sử dụng kỹ năng“Cấp Cứu”, lại thêm pháp lực tự động khôi phục theo thời gian, trước mắt điểm pháp lực còn lại 36.

Hạ Viêm nhăn nhăn mày, cảm thấy có tí điểm pháp lực như vậy thật sự không đủ dùng.

“Mau xem! Đó là cái gì?” Trường Tương Tư hô lên một tiếng.

Chỉ thấy trong không trung lơ lửng một cái rương màu đen , chung quanh có ánh sáng lấp lánh nhè nhẹ.

“Chuyện bé xé ra to.” Hàn Phong hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn thực chất cho hay, “Sau khi tiêu diệt quái vật, có tỷ lệ nhất định rơi ra rương bảo vật, chỉ có người đánh chết quái mới mở được rương thôi.”

“Rương bảo vật tổng cộng có năm cấp bậc, từ thấp đến cao theo thứ tự là Hắc Thiết, Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Ngũ Sắc. Bên trong có nhiều thứ tốt, trang bị, kỹ năng, khen thưởng thuộc tính , gì cũng có.”

“Như cái loại Rương Hắc Thiết cấp thấp này, bên trong hơn phân nửa là vật phẩm tiêu hao để bổ máu, bổ lam.”

Đồng đội có IQ cao, không giống quỷ đoản mệnh, Hàn Phong cũng sẵn lòng nói nhiều hơn một chút.

“Có thu hoạch còn hơn là không có gì.” Trường Tương Tư hưng phấn chạy tới mở rương. Nhưng thò tay ra, lại vồ vào khoảng không, giống như cái rương đó chỉ là ảo ảnh.

“Không phải tôi nói rồi sao? Tiểu quái là ai gϊếŧ, thì người đó được mở rương.” Hàn Phong thong thả đến gần, muốn đυ.ng vào, ai ngờ ngón tay đồng dạng xuyên qua.

Hàn Phong, “……”

“Là con quái tôi gϊếŧ rơi ra bảo rương?” Hạ Viêm kinh ngạc. Phải biết rằng, trong ba người thì cô gϊếŧ được ít quái nhất. Dựa theo xác suất, thì còn lâu mới tới lượt cô.

Bất quá nghĩ lại , trong trò chơi nào có xác suất mà nói? “Âu Hoàng” ngày ngày trúng thưởng, “Phi Tù” thì trăm phát trăm trượt, hiện thực tàn khốc vậy đó.

Nghĩ vậy, cô từ từ lại gần. Mở bảo rương ra thì thấy, bên trong có một thanh sô cô la, bên cạnh còn có miếng cơm nắm.

Hạ Viêm cầm sô cô la, cơm nắm lên , bảo rương tự động biến mất. Giây tiếp theo, di động rung lên, thông báo gửi tới, 【Sô cô la: Sau khi ăn lập tức khôi phục 5 điểm pháp lực.】

【Cơm nắm: Sau khi ăn lập tức khôi phục 6 điểm sinh mệnh.】

【Chú ý: Người chơi có thể đặt vật phẩm tiêu hao vào kho hàng tùy thân, có thể lấy ra bất cứ lúc nào.】

Hạ Viêm thầm nghĩ, không hổ là bảo rương cấp thấp nhất, cho phần thưởng cũng chỉ hơn không cho một tí tẹo. Sau đó trong lòng thầm nghĩ, cất sô cô la, cơm nắm vào kho hàng tùy thân.

Cô định nói chuyện, đột nhiên nhớ tới một việc người chơi mới không biết việc có tiêu hao phẩm, Hàn Phong là tay lão làng không thể không biết, trong kho hàng tùy thân ít nhiều cũng phải có hàng.

Mới rồi khi bị Goblin vây công, ông ta không hề có ý định cắn thuốc. Nói cách khác, đối với ông ta, tình huống lúc đó không tính là nguy hiểm.

Nghĩ vậy, khóe miệng Hạ Viêm giật giật. Người trong cuộc còn không thấy tình huống nguy cấp, cô đứng một bên xem, nếu không kiềm lòng được mà dùng “Thuật Trị Liệu”, không phải ngốc sao?