Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 44: Tất cả đều là giả

Lệ Toả Toả có chút sợ hãi nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Giản Thành Hi, giọng trẻ con non nớt cẩn thận hỏi: “Ba, ba làm sao vậy…”

Giản Thành Hi cũng ý thức được mình không khống chế tốt cảm xúc, cậu vội vàng ho nhẹ một tiếng nói: “Toả Toả, những lời đó đều là cậu ta, khụ, đều là do trước kia ba nói bậy, về sau mấy thứ này chỉ cần con và anh trai muốn ăn thì muốn ăn bao nhiêu cứ ăn bấy nhiêu!”

Lệ Toả Toả thử dò hỏi: “Ăn trái cây ngọt cũng được sao?”

Trên mặt Giản Thành Hi lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu nói: “Có thể!”

"Con và anh trai còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn sao có thể không ăn đồ ngon chứ.” Giản Thành Hi nhìn con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện sinh lòng từ ái, mở miệng nói: “Chuyện tiền nong con không cần lo lắng, về sau ba sẽ kiếm được tiền, đến lúc đó chúng ta sẽ có thể sửa chữa lại nhà cây một chút, xây nhà lớn hơn sẽ không bị dột, người một nhà chúng ta có thể sống những ngày tốt đẹp hơn rồi!”

Có một trận gió từ phương xa thổi qua, thổi qua góc áo hai người.

Ánh mắt Lệ Toả Toả không chớp mắt nhìn Giản Thành Hi, dường như muốn khắc sâu bộ dạng hiện tại của cậu vào trong lòng.

Cô bé nhào vào trong ngực Giản Thành Hi, giọng nói vang vọng giống như chuông bạc: “Thật vậy sao?”

Giản Thành Hi nặng nề gật đầu, ôm lấy đứa bé cười nói: “Đương nhiên rồi!”

Hoàng hôn buông xuống, ánh hoàng hôn rơi trên người hai người, khiến cái bóng của hai người đổ dài trên nền đất, một màn này ở trong vườn rau vừa mới trồng xong trông có vẻ đặc biệt ấm áp, chỉ là, nụ cười trên mặt bé gái nhỏ được ôm ở trong lòng ba ba lại chậm rãi lãnh đạm xuống, ánh mắt kia cũng trở nên đặc biệt ngăm đen, thâm trầm.

Không hẳn.

Từ trước đến nay điều duy nhất mà ba ba tâm tâm niệm niệm, vĩnh viễn đều là muốn được chuyển về Thiên Không Thành.

Trong cái rương được đặt ở trên bàn của ba cũng đều là ảnh chụp và tư liệu về Thiên Không Thành, chưa từng để xuống.

Tất cả đều là giả.

Kẻ nói dối, đại dối trá.

Lệ Toả Toả vùi mặt vào trong ngực Giản Thành Hi, bàn tay nhỏ bé gầy yếu gắt gao nắm chặt quần áo của cậu, dường như chỉ cần làm như vậy là có thể giữ lại cái gì đó.

Quả nhiên, người cô bé ghét nhất chính là ba.



Ngày hôm sau

Mấy ngày hôm trước mưa rào sấm chớp và mưa to suốt đêm, hai ngày nay, cuối cùng thời tiết cũng trong xanh.

Cây nhỏ của Giản Thành Hi phát triển không tệ, hôm nay cậu chuẩn bị ra đường bán một ít trái cây bình thường trước, trong nhà đã không còn dư lại bao nhiêu tiền. Ngày thường bọn họ đều dựa vào việc ăn trái cây cũng không có gì nhưng chân Lệ Trầm bị thương còn chưa khỏi, dịch dinh dưỡng tuyệt đối không thể dừng, tuy rằng cậu tự nhận bản thân cũng không có bản lĩnh gì lớn, nhưng nghèo cái gì cũng không thể để con khổ.

Hôm nay trên đường phố đặc biệt náo nhiệt, xung quanh đều rải rác tin tức và báo lá cải.

Giản Thành Hi hỏi thím ở quầy hàng bên cạnh: “Gần đây có tin tức gì lớn sao?”

Thím kia nhìn cậu một cái, không tiếp lời.

Từ lần trước Giản Thành Hi cãi nhau một trận với người nhà A Hổ ở chợ, không hiểu sao lại bị người trong thôn cô lập, nhà A Hổ là trưởng thôn trong thôn, ngày thường nhân duyên cũng tốt hơn Giản Thành Hi không biết bao nhiêu.