Giản Thành Hi thấy thím không nói lời nào dứt khoát cũng không định hỏi tiếp, ai biết cậu đang chuẩn bị từ bỏ thì thím kia lại mở miệng nói: “Cái này cậu cũng không biết à, là cô gái mở cửa hàng quần áo phía trước, vị hôn phu của cô ấy đã trở lại, tiểu tử kia lập được quân công, hiện tại đã làm thiếu úy ở trong quân đội, rất nhanh sẽ đón cả nhà đến Thiên Không Thành hưởng phúc.”
Trên bầu trời Địa Hạ Thành đổ nát, đó là từng tòa đảo nổi cấu thành nên Thiên Không Thành.
Nơi đó có cuộc sống phồn hoa nhất, công nghệ tiên tiến nhất, là nơi thoải mái nhất, nơi người dân không bao giờ phải lo lắng về việc nhà cửa bị rò rỉ hay sụp đổ, thậm chí không phải ăn trái cây khó ăn, mặc quần áo đẹp nhất và tận hưởng những quyền lợi tốt nhất.
Giản Thành Hi cảm khái một câu: “Thật tốt.”
Thím kia nhìn cậu một cái, hừ nhẹ một tiếng nói: “Không phải cậu cùng cái tên Vương Triết kia rất thân thiết sao, cả nhà bọn họ cũng đang muốn dọn đi, đến lúc đó còn có thể không mang theo cậu sao?”
Giản Thành Hi lập tức giải thích: “Tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì rồi, bọn họ dọn đi đâu cũng không liên quan đến tôi, Thiên Không Thành rất tốt, nhưng con tôi đều ở đây, tôi không đi đâu cả.”
Thím nghe được sửng sốt, ánh mắt nhìn Giản Thành Hi thậm chí còn mang theo chút xa lạ, giống như không nhận ra người này.
Giản Thành Hi tiếp tục bán trái cây không đáp lời.
Thím lại gần nói: “Cậu và Vương Triết thật sự không còn quan hệ gì sao?”
Giản Thành Hi gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Vậy cậu làm đúng rồi, tên nhóc Vương Triết này tuy rằng bộ dạng không tệ, nhưng nhân phẩm thật sự không được tốt lắm, còn thường xuyên đánh bạc.” Hình như thím đã gần gũi với Giản Thành Hi hơn không ít, bà tiếp tục nói: “Thật ra thì tôi cảm thấy cậu không ở cùng cậu ta cũng không sai, chồng tôi làm việc ở trạm phát thanh, gần đây ông ấy có nhận được một tin tức nho nhỏ.”
Giản Thành Hi tò mò nói: “Tin tức nho nhỏ gì vậy?”
Thím đến gần thần bí bí nói: “Tôi nghe nói, giông bão mấy ngày hôm trước, căn bản không phải khí hậu tự nhiên, mà là do trùng động bên ngoài tinh cầu chúng ta có dị thường dẫn đến. Đêm đó, binh lính Trùng tộc bạo động, tháp của chúng ta phát hiện ra, trong vô số lỗ đen mà Trùng tộc ẩn núp, đã nhận được một tín hiệu yếu ớt, là do sự bùng nổ tin tức tố tinh thần của thú nhân trên tinh cầu của chúng ta.”
Giản Thành Hi khϊếp sợ: “Trong hố đen kia sao?”
“Cậu không biết sao, thật ra ba năm trước tinh cầu của chúng ta có xuất hiện một chi quân đội đi tiêu diệt Trùng tộc, những binh lính kia ước chừng có khoảng hai mươi vạn người, nhưng sau khi đi vào nửa tháng tất cả mọi người đều biến mất. Cũng chính bởi vì chi quân lính kia biến mất nên binh lực tinh cầu chúng ta giảm mạnh, Mẫu Thụ mới bị ô nhiễm và phá hư nghiêm trọng, có nhiều người bị thương và tử vong, sau đó thiên sứ Mễ Lạp Kiệt dẫn dắt mọi người dùng toàn lực để thành lập lưới điện này, lúc đó mới miễn cưỡng chống đỡ được Trùng tộc tiến công.”
Giản Thành Hi nói: “Cho nên bọn họ đã chết rồi sao?”
“Chúng ta đều cho là như vậy, nhưng có người cảm thấy bọn họ chưa chết.” Thím kéo tay Giản Thành Hi tiếp tục nói: “Dì nhớ chồng của cậu không phải cũng rời đi vào ba năm trước sao, nếu như bọn họ có thể trở về, không trông cậy vào có thể làm đến chức vị lợi hại như thiếu úy, cho dù là thiếu tay thiếu chân, vậy cũng coi như là có quân công đó, cậu thật có phúc.”
Giản Thành Hi nghe bà nói như thế không vui, bao che khuyết điểm: “Thím nói cái gì vậy, sao lại thiếu tay thiếu chân, thím đừng khinh thường người khác, thiếu úy thì sao, nói không chừng chồng tôi sẽ là tướng quân đó.”
Thím cười ha hả chê cười cậu: “Cậu cũng biết nằm mơ đấy.”
“...”