Giản Thành Hi dưới sự giúp đỡ của đứa bé ba tuổi nhà mình cuối cùng cũng xây xong hàng rào cho vườn rau nhỏ.Trước kia thật ra cậu cũng không hay trồng cây nhưng cậu rất biết trồng trọt, trước khi vào cô nhi viện, cậu từng cùng bà nội nương tựa lẫn nhau. Khi đó bà nội đã lớn tuổi, vườn rau và đất đai phía trước nhà đều là do cậu đào đất, cậu đi trồng, trong nhà nghèo, bà nội lại đối xử với cậu rất tốt, có món gì ăn ngon thì luôn để lại cho cậu đầu tiên, đoạn thời gian đó tuy rằng trôi qua trong nghèo khổ nhưng đó cũng là năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời Giản Thành Hi.
Cho nên cậu không sợ khổ.
Cậu chỉ sợ bản thân sẽ lại trở thành một người ăn nhờ ở đậu luôn phải nhìn ánh mắt người khác.
Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với người nhà, có thể có người nhà ở bên cạnh, cậu sẽ không sợ bất cứ điều gì, chẳng qua tất cả đã bắt đầu lại từ đầu mà thôi, cuộc sống vẫn luôn tiếp tục, chỉ cần trong lòng có hi vọng, thì nhất định sẽ càng ngày càng tốt!
Giản Thành Hi dùng cuốc đào đất.
Lệ Toả Toả ở phía sau trồng quả xuống đất, sau đó lấp đất lại thật kỹ.
Giản Thành Hi lau mồ hôi trên đầu nói: “Ngày mai ba sẽ lên núi xem thử, chúng ta trồng thêm một loạt cây ăn quả ở bên kia thử xem, nếu như đến lúc đó thật sự có thể trồng ra trái cây ngọt, vậy thì Toả Toả và anh trai sẽ có thêm nhiều đồ ăn ngon.”
Cậu cho rằng đứa bé nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nhưng không hề - -
Lệ Toả Toả đứng trên mảnh đất màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé hiện ra chút chờ mong: “Toả Toả cũng có thể ăn quả ngọt sao?”
Giản Thành Hi gật đầu nói: “Đương nhiên!”
Nụ cười trên mặt Lệ Toả Toả cũng không duy trì được lâu, cô bé nhanh chóng mím môi, chậm rãi cúi đầu, giọng nói cũng trở nên trầm thấp: “Toả Toả không ăn.”
Giản Thành Hi ngây ngẩn cả người, cậu hỏi đứa nhỏ: “Tại sao, Toả Toả không thích ăn sao?”
Làm gì có đứa trẻ nào lại không thích ăn trái cây ngọt cơ chứ.
Lệ Toả Toả nhìn thoáng qua anh trai ở cách đó không xa, thân hình nho nhỏ của cô bé ở trong gió có vẻ có chút yếu ớt, dưới sự hỏi thăm của ba, nhỏ giọng trả lời: “Trái cây ngọt dùng để bán lấy tiền là được rồi, Toả Toả và anh trai có thể hái trái cây trồng trọt, sẽ không gây thêm phiền toái cho ba.”
……
Giản Thành Hi sửng sốt.
Không có bất kỳ từ nào có thể hình dung ra cảm xúc phức tạp nổi lên trong lòng cậu trong giờ khắc này.
Ném cái cuốc qua một bên, Giản Thành Hi đi tới ngồi xổm xuống đối diện với con gái, có chút đau lòng hỏi: “Toả Toả, những lời này là ai dạy con?”
Cô bé có chút ngoài ý muốn nhìn Giản Thành Hi, dường như cô bé có chút rụt rè trả lời: “Trước kia khi trong nhà có trái cây ngọt một chút, ba ba đã từng nói bọn con không thể ăn vụng, nuôi Toả Toả và anh trai vốn là đủ trói buộc lại còn muốn ăn trái cây đắt tiền…”
Giản Thành Hi không nhịn được thốt ra: “Cái gì!”
Sao nguyên chủ có thể trơ trẽn như vậy!
Trái cây đều là cậu ta để cho hai đứa trẻ nhỏ tuổi đi hái, sau khi hái vậy mà cậu ta còn không cho hai đứa ăn?
Loại người ích kỷ này cũng xứng làm ba sao?
Thật sự rất khó tin nếu hai đứa nhỏ này vẫn được nguyên chủ nuôi thì sẽ thành bộ dạng gì!