Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 61: Rừng mưa (4)

Bảy tiếng, kể từ lúc cuộc thi bắt đầu.

Chử Minh và Yến Trường Hạ đang tiến hành tìm kiếm các học sinh năm hai.

Yến Trường Hạ nói: “Có hai người sắp đạt 100 điểm, chắc chắn bọn họ đã gần hết đạn rồi, giờ hai ta qua đó loại bọn họ.”

Việc tìm kiếm các học sinh năm hai tương đối khó khăn, bởi bọn họ đã rời khỏi vị trí ban đầu, giờ không biết đang ở hướng nào nữa.

Yến Trường Hạ nói có thể đến nơi bọn họ đổ bộ thử xem. Từ lúc vào sân, bọn họ liên tục gϊếŧ dị thú, gϊếŧ nhiều dị thú như vậy, rừng mưa sẽ bị phá hoại, chỉ cần lần theo dấu vết để lại, hẳn là có thể tìm được.

Chử Minh và Yến Trường Hạ lại di chuyển bằng đường không.

Bay trên trời tuy nhanh, nhưng sẽ bị dị thú tấn công, bị đánh nhiều, cơ giáp của cả hai đều có chút xây xát, cơ giáp của Chử Minh lực phòng ngự cao hơn, hư tổn 1/10, cơ giáp của Yến Trường Hạ lực phòng ngự kém hơn, hư tổn cũng nhiều hơn một chút.

Nhưng so với thời gian mà bọn họ tiết kiệm được, hư tổn này hoàn toàn có thể chấp nhận.

Không lâu sau, hai người đáp xuống vị trí mà học sinh năm hai đã đổ bộ.

Tựa như Yến Trường Hạ suy đoán, xung quanh đều có dấu vết chiến đấu, môi trường bị phá hoại rất nghiêm trọng, cây cỏ xung quanh đều đổ rạp.

“Đánh nhau căng đấy, chẳng trách điểm tăng nhanh như thế.” Chử Minh nhìn cây cối xung quanh, phát biểu cảm nghĩ.

Yến Trường Hạ: “Chúng ta đi quanh đây xem thử.”

Hai người lần theo vết cây đổ, 20 phút sau, tìm thấy vài người đang gϊếŧ dị thú.

Chử Minh dừng lại: “Ở ngay đằng trước, vào việc luôn hay là?”

Yến Trường Hạ thoáng nhìn đồng hồ: “Đợi tí nữa, hai mươi phút sau huyết thanh hồi lại, chờ những người kia lấy huyết thanh tăng thời gian lên, chúng ta mới loại mấy người này.”

Đây là đề phòng có người cầm huyết thanh nhưng không kéo dài thời gian.

Nếu đội Chử Minh loại hai người có điểm số cao nhất là 11 và 12 luôn, thì bên vây huyết thanh có thể nhân cơ hội này nhanh chóng gia tăng điểm số, trở thành người có tích điểm nhiều nhất, lúc đó, bên kia đâu cần phải kéo dài thời gian làm gì nữa, cứ để yên là thắng.

Yến Trường Hạ và Chử Minh phải đề phòng vụ này.

Chử Minh chờ thêm 40 phút, thấy có người tiêm thuốc cho đối tượng nhiệm vụ và xác định thời gian thi đấu đã kéo dài thêm ba tiếng, mới chuẩn bị ra tay.

Cậu đã quan sát kỹ, sáu người trong ba đội học sinh năm hai này, có ba chiếc cơ giáp hạng nhẹ, ba chiếc cơ giáp hạng nặng.

Số 11 và số 12, một người dùng cơ giáp hạng nhẹ, một người dùng cơ giáp hạng nặng.

Chử Minh: “Giờ sáu người bọn họ, chỉ có số 11 và số 12 còn đạn, bốn người còn lại đã dùng hết.”

Không có đạn, những người kia bắt đầu dùng đao chém dị thú.

Yến Trường Hạ: “Mục tiêu của chúng ta là số 11 và số 12, cứ tập trung xử lý hai người đó là được, những người còn lại cứ thả chạy, không có đạn rất khó kiếm điểm nhanh.”

Chử Minh gật đầu: “Được, tớ xử tên hạng nặng, tên hạng nhẹ phần cậu.”

Chử Minh, Yến Trường Hạ nhắm đúng thời cơ, bay ra công kích số 11 và 12.

Hai người kia đã gϊếŧ dị thú mấy tiếng đồng hồ, có lẽ đã thấm mệt, phản ứng chậm chạp khiến bọn họ không thể tránh được đòn tiến công sắc bén của Chử Minh và Yến Trường Hạ.

Đặc biệt là người dùng cơ giáp hạng nặng, Chử Minh mới bắn vài pháo, người kia đã trực tiếp rơi tõm xuống nước.

Chử Minh thấy thế liền dừng tay.

“Nghe nói dưới nước có cá sấu, không biết cá sấu ở đây có dữ không?”

Chử Minh vừa dứt lời, cơ giáp của người kia đã bị cá sấu kéo xuống nước, biến mất trong tích tắc.

Chử Minh tặc lưỡi: “Xem ra cá sấu ở đâu cũng dữ dằn, không trêu được, không trêu được.”

Bốn người còn lại nhìn thấy cơ giáp vàng kim của Chử Minh, hoảng sợ thốt lên.

“Chử Minh!”

“Mấy anh biết tôi à.” Chử Minh cười một cái, “Tiếc là tôi không quen các anh.”

“Nhưng sự tích của các anh thì tôi có nghe đấy.” Chử Minh không quên xát muối, “Giang cư mận đồn năm ngoái các anh đi thi, ngay cả vòng loại cũng không vào được, nhìn mấy anh làm chuyện ngốc nghếch thế này, là tôi biết ngay vấn đề nằm ở đâu.”

“Nghĩ sao vậy, bắn sạch đạn rồi, giờ thì lấy gì đánh tôi nào, sáu người hợp tác mà vẫn kém thế thì, hết cứu!”

Bốn người nghe Chử Minh nói vậy, mặt đỏ rần.

Bọn họ do dự một giây, cảm thấy mình không phải là đối thủ của Chử Minh, lập tức quay đầu bỏ chạy, Chử Minh đuổi theo một chiếc cơ giáp hạng nặng, loại nó.

Ba người còn lại không biết chạy đi đâu, nhưng không quan trọng, bọn họ đã hết đạn, trận này không thắng được.

Yến Trường Hạ giải quyết số 11 rất thuận lợi, tăng 5 điểm, số 12 bị cá sấu tha đi, Chử Minh không có điểm, nhưng cậu loại được một người khác, cũng tăng thêm 5 điểm.

Chử Minh lại dùng hết 10 000 viên đạn, còn lại 170 000, Yến Trường Hạ dùng hết 5 000, còn lại 190 000 viên.

Phòng điều khiển.

Thầy Hoàng thấy Chử Minh và Yến Trường Hạ thẳng tay loại luôn số 11 và số 12, lòng cực kỳ khoái trá.

“Thầy Trịnh à, màn hợp tác của học trò thầy thất bại rồi, xem ra hợp tác không phải là phương pháp hay.” Thầy Hoàng cười nói.

Mặt thầy Trịnh cứng đờ: “Đúng vậy, thật đáng tiếc, nếu tụi nó đổi chỗ sớm hơn thì đã không bị tìm được rồi.”

Thầy Hoàng thầm lắc đầu, thay vì nghiêm túc thi đấu loại trừ đối thủ, cả thầy Trịnh và học trò thầy ấy đều chỉ nghĩ đến việc chạy trốn, đánh thế thì thắng kiểu gì.

Chử Minh nói rất đúng, những người này không thắng được, bọn họ không có tinh thần thi đấu.

Bên kia sân thi đấu, Tề Dữ thấy số 11 và 12 bị loại, kinh ngạc nói: “Tống Thụy Hàn, bị ông nói trúng rồi, bọn họ vừa lên 100 đã bị loại, cả số 10 cũng bị loại luôn.”

Tống Thụy Hàn liếc nhìn bảng điểm: “Chử Minh và Yến Trường Hạ mỗi người tăng 5 điểm, chắc là hai người bọn họ ra tay.”

“Thích thế.” Tề Dữ có chút hâm mộ, “Chử Minh và Yến Trường Hạ lại có điểm, đã 17 điểm rồi, chúng ta một con điểm lẻ cũng không có.”

Tống Thụy Hàn không hề sốt ruột: “Điểm nhiều dễ bị loại, không có điểm như chúng ta là tốt nhất.”

Tề Dữ: “…… Giờ cả sân, chỉ mình hai ta không có điểm.”

Tống Thụy Hàn suy nghĩ một chút, mới nói: “Chúng ta đi lấy huyết thanh kéo dài thời gian thi, lấy huyết thanh cũng có điểm.”

“Được.” Tề Dữ sốt sắng gật đầu.

Tống Thụy Hàn: “Mang cả trăn xanh đi nữa.”

Tề Dữ: “……?”

Tề Dữ liếc nhìn trăn xanh: “Cụ trăn to bự thế này, mang kiểu gì?”

Tống Thụy Hàn: “Cứ đánh nó là được, trăn xanh bơi nhanh lắm, ở đây toàn là nước, ông đánh nó, nó sẽ rượt theo ông.”

“Tui đánh á?” Tề Dữ hơi chần chờ.

Tống Thụy Hàn: “Thì ông chứ ai, nãy ông cũng định đánh nó còn gì, cơ hội tới rồi đó.”

Tề Dữ: “……”

Mới nãy Tề Dữ nghĩ chơi chơi vậy thôi, chứ trăn xanh to như thế, nó nuốt cơ giáp phát một, cậu có hơi rén à nha.

Nhưng nói thì nói thế, Tề Dữ vẫn đánh bạo công kích trăn xanh, vừa đánh xong, nó đã lập tức đuổi theo sau lưng cậu.

Trăn xanh thích nước, bơi vèo vèo dưới sông, cơ giáp của Tề Dữ cách mặt nước một đoạn, xem như vẫn an toàn.

Tề Dữ hơi yên tâm: “Ổn đấy, giữ nguyên tốc độ này, hai tiếng nữa chúng ta sẽ tới đảo.”

Tề Dữ vừa nói xong, trăn xanh đã chậm lại, hình như nó đang mon men, muốn vồ bắt cá sấu.

“Này, không được! Không được ăn cá sấu, ăn no mi lại nằm ì ra!” Tề Dữ vội đánh trăn xanh, ngăn không cho nó săn mồi.

Trăn xanh bị chọc giận, tiếp tục đuổi theo Tề Dữ, càng bơi càng nhanh.

Tề Dữ và Tống Thụy Hàn một đường thẳng tiến về phía đảo.

Tống Thụy Hàn đi trước quan sát: “Trong đó có sáu người canh chừng, chúng ta chờ chút nữa, huyết thanh sắp xuất hiện mới tấn công.”

Vốn là có mười người, nhưng giờ đã chia thành hai đội, đội bốn người gϊếŧ dị thú kiếm điểm, đội sáu người ở lại giữ huyết thanh.

Đội giữ huyết thanh đứng đây, không phải để lấy huyết thanh kéo dài thời gian thi đấu, mà là để ngăn người khác không được lấy huyết thanh.

Chử Minh và Yến Trường Hạ cũng đã tới gần đảo, bọn họ muốn lấy huyết thanh, nhưng chưa nghĩ ra cách.

Cả hai định tìm một con dị thú to lớn để phá vòng vây của bọn họ, nhưng không tìm được con nào thích hợp.

Sau đó Chử Minh phát hiện Tề Dữ và Tống Thụy Hàn.

“Con gì rượt theo Tề Dữ kìa, to ghê!? Chử Minh kinh ngạc nói.

Yến Trường Hạ nhìn qua: “Hình như là trăn xanh.”

“Hai ổng tìm đâu ra hay vậy?” Chử Minh đã tìm quanh mà không thấy con dị thú nào khổng lồ như thế.

Yến Trường Hạ cũng rất nghi hoặc: “Không biết, bọn họ may mắn thật, có thể tìm được một con trăn xanh.”

Tề Dữ kéo trăn xanh bay vài vòng, chờ huyết thanh xuất hiện, mới mang trăn xanh lên đảo.

“Tiến lên, rắn ú, giờ cơm của mi đã tới!”

Trăn xanh bơi rất nhanh, lên đất liền lại chậm hẳn, nhưng hình thể của nó quá đáng sợ, mấy người kia vừa thấy đã cuống cuồng tấn công nó.

Trăn xanh lập tức quật lại bọn họ.

Tề Dữ nhân lúc hỗn loạn, cướp huyết thanh bỏ chạy, kéo dài thời gian thêm ba tiếng.

Tống Thụy Hàn không đi cùng mà ở lại đó chờ.

Chử Minh và Yến Trường Hạ thấy thời cơ đã tới, cũng xông vào đánh lén.

Những người kia không đánh lại trăn xanh, thấy huyết thanh bị cướp lập tức tản ra.

Chử Minh và Yến Trường Hạ mỗi người đuổi theo một chiếc cơ giáp.

Tống Thụy Hàn không đánh những người đó, cậu ta lặng lẽ dẫn trăn xanh đi trốn.

Tề Dữ dùng huyết thanh tăng thời gian thi đấu thêm ba tiếng.

Hiện tại, Chử Minh đang có 11 điểm, Yến Trường Hạ 6 điểm, Tề Dữ 5 điểm, số 17 có 22 điểm, số 18 có 37 điểm.

Tề Dữ quay về hội hợp với Tống Thụy Hàn, thấy Tống Thụy Hàn vẫn đang canh chừng trăn xanh, Tề Dữ ngạc nhiên hỏi: “Ông dắt nó theo làm gì?”

Tống Thụy Hàn: “Khó khăn lắm mới tìm được nó, phải để dành chứ.”

Tề Dữ nhìn phần bụng tròn vo của trăn xanh, nghi ngờ hỏi: “Sao bụng nó phồng to thế, không lẽ nó nuốt cơ giáp thật?”

“Đâu, nó làm tốt, tôi thưởng cho nó vài con cá sấu đấy.” Tống Thụy Hàn trả lời.

Tề Dữ thở phào tỏ vẻ yên tâm, để trăn xanh nuốt cơ giáp thì kinh lắm, may mà không phải.

Sau đó cậu liếc nhìn đồng hồ: “Thi đấu tiếp tục bị kéo dài, giờ chúng ta làm gì?”

Tống Thụy Hàn: “Đứng đây giữ trăn xanh, chờ có huyết thanh lại đi cướp.”

Tề Dữ: “Mới nãy hình như tui thấy Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn, bọn họ cũng muốn cướp huyết thanh, nhưng cướp không được.”

Tống Thụy Hàn: “Kệ bọn họ, Chử Minh sẽ xử lý.”

Tề Dữ gật đầu: “Cũng phải, để Giang Vân Hàng cho Chử Minh là hợp lý nhất rồi.”