Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 62: Rừng mưa (5)

Thi đấu đã diễn ra mười tiếng.

Mưa trong rừng đã tạnh.

“Cuối cùng cũng chịu tạnh.” Chử Minh thở hắt ra, “Mưa lâu như thế, cơ giáp của tớ sắp nổi rỉ luôn rồi.”

Yến Trường Hạ: “…… Cơ giáp không thấm nước, rỉ thế nào được.”

“Cơ giáp không rỉ, nhưng mà tớ rỉ.” Chử Minh không nhịn được lầu bầu, “Không biết khi nào trận đấu này mới kết thúc?”

Yến Trường Hạ nói cho cậu một sự thật tàn nhẫn: “Có lẽ còn lâu nữa.”

Chử Minh: “Lâu nữa là bao lâu?”

Yến Trường Hạ: “Tới khi cơ giáp hết năng lượng.”

Sét đánh ngang tai!

Chử Minh khó tin hỏi: “Lâu thế cơ á?”

Yến Trường Hạ bất đắc dĩ nói: “Vì đối thủ đã trốn hết, còn chúng ta thì không biết đi đâu tìm bọn họ.”

Tề Dữ và Tống Thụy Hàn mang trăn xanh tới cướp huyết thanh, mấy người kia biết không giữ được, đã bỏ của chạy lấy người.

Sân thi đấu quá lớn, bọn họ quyết tâm lẩn trốn, Chử Minh và Yến Trường Hạ cũng chịu thua.

Chử Minh hỏi: “Cứ trốn tránh như thế, có tác dụng gì không?”

“Có chứ.” Yến Trường Hạ nhìn điểm số của mọi người, đáp: “Điểm của số 17 và 18 đang tăng lên, bọn họ đang gϊếŧ dị thú, chừng nào điểm của bọn họ còn cao hơn chúng ta, thì chúng ta vẫn phải tiếp tục kéo dài trận đấu này.”

Chử Minh cũng thấy: “Bọn họ sắp được 50 rồi.”

Yến Trường Hạ: “Đúng vậy, khó là khó ở chỗ đó, bọn họ có thể đạt tới 50 điểm, nhưng chúng ta thì không, cho nên chúng ta cũng phải tiếp tục câu giờ như bọn họ.”

“Tức thật.” Chử Minh bực bội nói, “Cách thi dở hơi gì vậy, định câu giờ tới hết trận luôn à?”

Yến Trường Hạ: “Có lẽ vậy, bọn họ sẽ tiếp tục câu giờ, chờ 24 tiếng sau, cơ giáp của tất cả mọi người sập nguồn, trận đấu tự động kết thúc, chiến thắng thuộc về bọn họ.”

Chử Minh: “Thế thì bọn họ đúng là không tham lam, chỉ có hai người lo cày điểm, nếu bốn người đều được 50 thì làm gì còn chỗ cho chúng ta”

Chử Minh vừa nói xong, điểm của số 21 và 22 cũng bắt đầu tăng.

Yến Trường Hạ: “……”

“Gòi xong.” Chử Minh cạn lời.

Qua thêm 1 tiếng, điểm của số 17 và 18 tăng lên 50, sau đó không tăng nữa, có lẽ là rút kinh nghiệm xương máu từ sáu học viên năm hai, muốn giữ lại một phần đạn dược.

Số 21 và số 22 vẫn đang tích cực gia tăng điểm số, hẳn là cũng sẽ tăng đến 50.

Sắp tới thời điểm hồi lại huyết thanh.

“Tề Dữ và Tống Thụy Hàn chắc sẽ đi lấy huyết thanh, vậy chúng ta làm gì?” Chử Minh hỏi Yến Trường Hạ.

Yến Trường Hạ: “Chúng ta xử Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn trước.”

Chờ huyết thanh hồi lại, Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn nhất định sẽ đến cướp, cứ ở gần đảo chắc chắn sẽ gặp được bọn họ.

“Ngon.” Chử Minh xoa tay hầm hè, “Tớ chờ ngày này lâu lắm rồi.”

Trong trận đấu này, Chử Minh muốn loại nhất chính là Giang Vân Hàng.

Từ lúc Chử Minh đến thế giới này, vì Giang Vân Hàng mà cậu đã ăn hành không biết bao nhiêu lần.

Giang Vân Hàng chưa làm gì, nhưng những người bên cạnh Chử Minh luôn lấy Giang Vân Hàng ra cười nhạo cậu.

Trước kia thì nhạo cậu thích Giang Vân Hàng là đỉa đeo chân hạc, không biết tự lượng sức mình, sau này nghe cậu hết thích Giang Vân Hàng, thì quay sang nói cậu yếu nhớt, chắc chắn sẽ thua Giang Vân Hàng.

Giờ thời khắc quyết chiến đã tới, Chử Minh và Giang Vân Hàng đương nhiên phải đánh một trận, để biết ai hơn ai.

Chử Minh và Yến Trường Hạ đến gần đảo, chờ Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn tới.

Hiện Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn cũng đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Đạn của bọn họ không đủ để kiếm 50 điểm từ việc gϊếŧ dị thú, tiếp tục kéo dài cũng không chiến thắng được.

Nếu chọn cướp huyết thanh, bọn họ đánh không lại Tề Dữ và Tống Thụy Hàn, hơn nữa Tống Thụy Hàn có trăn xanh, bọn họ càng không có đường thắng.

Nếu không làm gì hết, vậy tức là nhận thua, Khâu Tư Viễn không cam tâm như thế: “Hay là…… Chúng ta cũng tìm một con trăn xanh?”

Giang Vân Hàng do dự, sau đó lắc đầu: “Tìm thấy trăn xanh cũng vô dụng, hai con trăn đánh nhau, chúng ta vẫn phải đối đầu với Tề Dữ và Tống Thụy Hàn.”

Khâu Tư Viễn cắn môi nghĩ cách khác: “Hay là…… chúng ta hợp tác với các đàn anh lớp trên, hứa cho bọn họ ích lợi gì đó, để bọn họ giúp chúng ta tích điểm……”

Giang Vân Hàng lập tức lạnh mặt: “Ý cậu là, chúng ta mua giải à?”

Khâu Tư Viễn nhỏ giọng nói: “Tớ biết làm thế là nhục, nhưng nếu không hợp tác thì chắc chắn chúng ta sẽ thua……”

Giang Vân Hàng từ chối thẳng thừng: “Sự hợp tác này là vô nghĩa, dùng cách của bọn họ không thắng được.”

Khâu Tư Viễn lại cảm thấy ít ra vẫn còn hi vọng: “Nhưng giờ điểm của bọn họ là cao nhất……”

Giang Vân Hàng lắc đầu: “Vô ích, điểm cao chưa chắc đã thắng, trận đấu này vẫn chưa kết thúc.”

“Hơn nữa nếu thắng trận này bằng cách hối lộ, vậy vòng tuyển chọn thì sao, chúng ta tiếp tục hối lộ à? Sau đó còn đấu loại, trận bán kết và chung kết nữa, chẳng lẽ chúng ta hối lộ từ ngoài vào trong luôn? Tiền tài của tớ còn chưa nhiều tới mức đó.”

Giang Vân Hàng nói bằng giọng đanh thép, bình thường anh khá dễ tính, luôn nhường nhịn Khâu Tư Viễn, nhưng vừa nghe Khâu Tư Viễn đòi hối lộ để thắng cuộc thi, Giang Vân Hàng cực kỳ thất vọng, nói năng cũng khó nghe hơn.

Khâu Tư Viễn thấy không thuyết phục được Giang Vân Hàng thì rất sốt ruột: “Thế cậu nói phải làm sao bây giờ, chúng ta sắp thua rồi, thua Chử Minh chẳng lẽ cậu cam tâm?”

Giang Vân Hàng: “Tớ không bằng Chử Minh, thua Chử Minh thì có gì mà cam tâm với không cam tâm.”

Khâu Tư Viễn nhìn bộ dạng thong dong của Giang Vân Hàng, cảm giác cả người đều nôn nóng, vẻ mặt cũng trở nên điên cuồng: “Sao cậu có thể thua Chử Minh được chứ! Cậu là cấp S! Cậu phải tiếp tục chiến thắng! Quán quân chỉ có thể là chúng ta!”

Giang Vân Hàng nhìn bộ dáng xa lạ của Khâu Tư Viễn, thắc mắc hỏi: “Vì sao quán quân chỉ có thể là chúng ta? Trên sân thi đấu, ai mạnh người đó thắng, vì sao cậu lại cảm thấy chúng ta nhất định sẽ chiến thắng?”

Khâu Tư Viễn nghe anh hỏi, chợt ngây ra.

“Hình như cậu rất để ý đến Chử Minh?” Giang Vân Hàng nhìn Khâu Tư Viễn với ánh mắt nghi hoặc, “Hơn nữa còn rất sợ tớ thua? Vì sao chứ? Trên đời này có rất nhiều kẻ mạnh, người có tinh thần lực cao hơn tớ cũng không ít, tất nhiên là tớ cũng sẽ thua, tớ không sợ thua, sao cậu phải sợ hãi đến thế?”

Khâu Tư Viễn nghe Giang Vân Hàng nói, chỉ cảm thấy tai ù ù, đầu như muốn nổ tung.

Giang Vân Hàng chờ một lúc, không thấy hắn trả lời mới hỏi: “Cậu làm sao thế?”

“Tớ…… Tớ chỉ là……” Khâu Tư Viễn đột nhiên ôm đầu, “Hơi đau đầu……”

Giang Vân Hàng: “Còn thi tiếp được không?”

“Được……” Khâu Tư Viễn không muốn từ bỏ, hắn nhịn đau hỏi, “Chúng ta thi đấu tiếp, vừa nãy cậu mới nói cái gì?”

Giang Vân Hàng liếc nhìn hắn một cái, không nhắc lại chuyện vừa rồi: “Đang nói tiếp theo chúng ta nên làm gì, kiểu gì thì tớ và cậu cũng phải lên đảo, Chử Minh và Yến Trường Hạ, hoặc Tề Dữ và Tống Thụy Hàn, hai đội này, chúng ta buộc phải đối đầu với một trong hai.”

Khâu Tư Viễn theo sau Giang Vân Hàng, không nói gì thêm nữa.

Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn tới gần đảo, gặp được Chử Minh và Yến Trường Hạ.

“Cũng ra gì đấy, Giang Vân Hàng, tưởng ông chạy rồi chứ.” Chử Minh thấy Giang Vân Hàng xuất hiện thì rất hài lòng.

“Tôi sẽ không bỏ chạy.” Giang Vân Hàng bình thản đáp.

Chử Minh: “Tốt, khá hơn những tên ngốc kia nhiều, tới luôn đi, chúng ta quyết thắng bại ở đây.”

Giang Vân Hàng cũng có ý định này, hai người đánh luôn trên rừng mưa.

Yến Trường Hạ không tiến lên hỗ trợ, Chử Minh muốn loại Giang Vân Hàng một mình, không cần người khác phải xen vào.

Chử Minh dùng cơ giáp hạng nặng, tốc độ chậm hơn cơ giáp hạng nhẹ của Giang Vân Hàng, nhưng được cái là bền chắc, nên không tính là ai yếu thế hơn ai, so, chính là thực lực của ai mạnh hơn.

Đánh nhau trên rừng mưa rất kích thích, xung quanh là từng đàn dị thú bay tán loạn, Giang Vân Hàng dựa vào sự linh hoạt của cơ giáp, kịp thời né tránh, Chử Minh ỷ vào lực phòng ngự của cơ giáp, không cần né, cứ nhắm thẳng Giang Vân Hàng mà bắn.

Giang Vân Hàng ngắm bắn rất chuẩn, hai bên ngang ngửa nhau, đánh gần cả nửa tiếng.

“Giang Vân Hàng, ông không hổ danh là cấp S, khá lắm.” Chử Minh nói.

Giang Vân Hàng cũng khen thật lòng: “Cậu cũng rất lợi hại.”

Cơ giáp của Chử Minh bị trúng đạn nhiều lần, lực phòng ngự dần giảm xuống; cơ giáp của Giang Vân Hàng bị Chử Minh bắn hai quả pháo, cũng tổn hại nặng nề.

Tề Dữ và Tống Thụy Hàn lấy được huyết thanh lập tức đi gia tăng thời gian thi đấu, sau đó chạy tới xem đánh nhau.

“Đánh dữ dội ghê.” Tề Dữ kinh ngạc nhìn hai người.

“Đúng vậy.” Yến Trường Hạ nói.

Tề Dữ nhìn Khâu Tư Viễn đứng bên cạnh: “Sao nó không vào giúp?”

Yến Trường Hạ: “Tôi không cho.”

Tề Dữ: “……” Ra thế.

Chử Minh nắm chắc thời cơ, nhân lúc Giang Vân Hàng tránh né dị thú thì bắn ra một phát pháo, đem khoang điều khiển của Giang Vân Hàng bắn nứt.

Sau lại, tốc độ của Giang Vân Hàng chậm dần, Chử Minh không ngừng nổ súng vào khoang điều khiến, bắn nát cơ giáp, loại Giang Vân Hàng.

Trên sân thi đấu, người bị loại sẽ rơi xuống nước, từ dưới nước rời khỏi sân thi.

Chử Minh loại Giang Vân Hàng xong, lập tức cảm giác có thứ gì đó trên người mình chợt thay đổi, hình như đầu óc trở nên tỉnh táo hơn.

Từ lúc xuyên qua tới giờ, Chử Minh luôn cảm giác được sự ảnh hưởng của thế giới lên người cậu, khiến cậu như bị thứ gì đó buộc chặt, một sức mạnh nào đó cứ thúc đẩy cậu phải tiến đến gần Giang Vân Hàng.

Nhưng Chử Minh trước nay ngang ngạnh, không thích ai ép mình, hơn nữa cậu không thích Giang Vân Hàng, tất nhiên không muốn tiếp cận anh ta.

Nay cậu tự tay loại Giang Vân Hàng trên sân đấu, cảm giác bị trói buộc kia biến mất, thế giới cũng trở nên chân thật hơn.

Loại Giang Vân Hàng xong, Chử Minh cảm thấy thật sung sướиɠ, thế là tiện tay loại luôn Khâu Tư Viễn.

Kỹ thuật điều khiển của Khâu Tư Viễn kém xa Giang Vân Hàng, Chử Minh chỉ cần hai phát pháo hạt nhân là tiễn hắn ra khỏi sân.

Liên tiếp loại trừ hai người mình ghét nhất, Chử Minh sảng khoái trong lòng, ngay cả rừng mưa cũng không còn khiến cậu khó chịu nữa

Trận đấu vẫn tiếp tục.

Yến Trường Hạ hỏi Chử Minh: “Cậu còn bao nhiêu đạn?”

Chử Minh nhìn thoáng qua: “Còn 10 000, Giang Vân Hàng khó chơi thật.”

Yến Trường Hạ còn tương đối nhiều, tầm 180 000 viên.

Trên sân có mười lăm người, phần lớn đều đang lẩn trốn, bọn họ không tìm được.

Chử Minh hỏi: “Tiếp theo chúng ta làm gì?”

Yến Trường Hạ: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi đã.”

Yến Trường Hạ và Chử Minh cùng đến vị trí của đối tượng nhiệm vụ.

Thi đấu lâu như vậy nhưng Chử Minh vẫn chưa biết đối tượng nhiệm vụ trông ra sao, cũng chưa tranh được huyết thanh một lần nào; giờ đi xem thử, mới biết nơi mà đối tượng nhiệm vụ đang hôn mê là một hòn đảo nhỏ, địa thế khá cao.

Yến Trường Hạ nói: “Chúng ta canh ở đây, bọn họ rất có thể sẽ tới nơi này.”