Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 60: Rừng mưa (3)

Bốn tiếng thi đấu trôi qua.

Chử Minh và Yến Trường Hạ cùng đến đảo nhỏ ở trung tâm bản đồ.

Càng đi về giữa, số lượng dị thú càng nhiều thêm, hai người đều phải vô cùng cẩn thận.

Chử Minh nhìn con sông bên dưới, cảm thấy trong nước có thứ gì: “Dưới đó hình như có cá sấu hả?”

Yến Trường Hạ: “Ừ, rừng mưa có cá sấu mà.”

“Ở đây cũng có cá sấu cơ à.” Lần trước gặp cá sấu ở sân đấu bình nguyên, Chử Minh đã cảm thấy loài này rất nguy hiểm, “Không biết cá sấu ở đây có cắn cơ giáp hay không?”

Yến Trường Hạ liếc nhìn mặt nước: “Hình thể của cá sấu rừng mưa bé hơn cá sấu bình nguyên, nhưng cậu vẫn cẩn thận một chút, đừng bay gần mặt nước quá.”

Chử Minh điều khiển cơ giáp bay cao lên một tí.

Trên đường đi, hai người gặp rất nhiều loại dị thú, có con còn chủ động tấn công bọn họ, Yến Trường Hạ cố ý nhắc Chử Minh đừng gϊếŧ dị thú bằng súng, nên Chử Minh gặp dị thú đều múa đao giải quyết.

Sắp lên đảo, Yến Trường Hạ phát hiện cây cối xung quanh đổ rạp, thân cây có vết chém, có lẽ ai đó đi ngang qua đây, thấy đường hẹp cơ giáp không qua được, mới chém hết cây cối xung quanh như vậy.

Yến Trường Hạ bảo Chử Minh đừng tiếp tục tiến tới, anh cùng cậu bay nửa vòng quanh đảo, sau đó phát hiện ra hai người.

“Cơ giáp màu đen kia là ai?” Trong sân đấu này, có không dưới hai chiếc cơ giáp là màu đen, Chử Minh nhìn cũng như thấy, không đoán được đó là ai.

Yến Trường Hạ: “Có khả năng là Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn.”

Chử Minh kinh ngạc hỏi: “Sao cậu biết?”

Yến Trường Hạ: “Tôi đoán, bọn họ trốn ở đây mà không trực tiếp lên đảo, chứng tỏ trên đảo có người canh gác, thậm chí là nhiều người canh gác, bọn họ sợ thua nên mới ở đây quan sát.”

Chử Minh lại cùng Yến Trường Hạ bay nửa vòng còn lại, phát hiện trên đảo đúng là đã có người, hoặc nên nói là rất nhiều người, cụ thể là mười người.

“Mười người?” Chử Minh kinh ngạc vì con số này, “Sao đông thế?”

Yến Trường Hạ: “Có lẽ là học sinh năm ba và năm bốn, từ số 13 đến số 22 đều ở đây.”

Chử Minh lẩm bẩm: “Cậu nói đúng, bọn họ bắt tay nhau rồi.”

Đảo nhỏ nằm ngay giữa bản đồ, địa thế cao, không bị nước dâng bao phủ, diện tích đảo khá nhỏ, rừng cây rậm rạp trên đó đã bị chém sạch sẽ, chỉ còn một mảnh trụi lủi, ở giữa có một cái bệ, là nơi huyết thanh xuất hiện.

Mười người kia đứng thành vòng tròn, che luôn bệ đỡ của huyết thanh.

Chẳng trách Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn chỉ trốn ở đó mà không dám xông lên, đối mặt với mười người, Giang Vân Hàng chưa chắc đã có cửa.

Chử Minh hả hê nói: “Lần trước trên sân đấu bình nguyên, chính Giang Vân Hàng đã liên hợp với mấy người còn lại vây kín xe bay, không cho tớ giao nhiệm vụ, giờ thì chết chưa, đám người đó cũng vây kín không cho hắn tiếp cận, đúng là luật hoa quả không chừa một ai.”

Yến Trường Hạ: “……” Chử Minh còn rảnh đứng đó cười Giang Vân Hàng nữa chứ, Giang Vân Hàng không vào được, nói như hai người bọn họ vào được vậy.

Chử Minh liếc nhìn đồng hồ: “Mười lăm phút nữa là hồi huyết thanh, Giang Vân Hàng mà không xông vào thì huyết thanh sẽ rơi vào tay người khác mất.”

Yến Trường Hạ: “Nhóm Giang Vân Hàng chỉ có hai người, xông vào cũng không cướp được.”

Chử Minh nhìn Yến Trường Hạ bằng ánh mắt trông đợi: “Hay cậu nghĩ cách, giúp Giang Vân Hàng một tay đi?”

Yến Trường Hạ: “……”

Điệu bộ này của Chử Minh, thật sự không giống muốn giúp Giang Vân Hàng một tay, mà giống như muốn đẩy Giang Vân Hàng ra làm con tốt thí, Yến Trường Hạ ngẫm nghĩ, cảm thấy cách này được.

Yến Trường Hạ thương lượng với Chử Minh một chút, chỉ cho Chử Minh nên làm như thế nào, Chử Minh gật đầu lia lịa: “Được, cứ làm thế đi.”

Hai người lặng lẽ bay ra khỏi rừng mưa, Chử Minh bay lên cao, nhắm họng súng vào cánh rừng bên dưới, còn chuyên môn nổ cây cối xung quanh Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn.

Phía dưới trở nên hỗn loạn, Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn bị ép phải bay ra, vừa thấy hai người bọn họ xuất hiện, Chử Minh lập tức bắn cơ giáp của Giang Vân Hàng.

Giang Vân Hàng vội vàng né tránh.

“Ể, né được à.”

Chử Minh có chút bất ngờ, nhưng đã lập tức quay họng súng sang tấn công Khâu Tư Viễn, phản xạ của Khâu Tư Viễn không nhanh bằng Giang Vân Hàng, bị một pháo của cậu thổi bay mấy chục mét.

Đến lúc Khâu Tư Viễn khống chế được cơ giáp dừng lại, cơ giáp đã rơi vào phạm vi đảo, bị mấy người canh giữ ở trên đó phát hiện.

“Có người tới, mọi người cẩn thận!”

Người đứng dưới nhìn thấy cơ giáp của Khâu Tư Viễn, lập tức xông lên tấn công.

Khâu Tư Viễn phát hiện Chử Minh đánh lén mình, tí nữa thì hộc máu: “Chử Minh!!!”

Chử Minh đứng bên phất cờ xem diễn: “Vậy mới đúng chứ, đánh nhau đê! Đấm nhau đê! Trốn tránh làm gì, đấm nhau mới vui chứ!”

Phía dưới cử năm người bay lên đánh Khâu Tư Viễn, Khâu Tư Viễn đánh không lại, Giang Vân Hàng lập tức bay qua hỗ trợ.

“Được! Tốt lắm!” Chử Minh thấy Giang Vân Hàng không trốn thì rất hài lòng, “Phải thế chứ, Giang Vân Hàng, ông bạn là cấp S, sao phải sợ bọn họ, đấm bọn họ đê, cho bọn họ biết thế nào là lợi hại!”

Giang Vân Hàng dùng cơ giáp hạng nhẹ, hỏa lực yếu, bị năm người đánh hội đồng rất chật vật.

Yến Trường Hạ gọi Chử Minh: “Đi thôi, chơi nữa là trễ bây giờ.”

“Giang Vân Hàng, hai người cố lên nhá!”

Chử Minh hô to, sau đó nhanh nhẹn theo Yến Trường Hạ chạy biến.

Đám người canh giữ trên đảo nhìn thấy Giang Vân Hàng, lại cử thêm vài người ra hỗ trợ, Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn chỉ có hai người, không lâu sau cũng tìm thời cơ chạy trốn.

Những người kia thấy nhóm Giang Vân Hàng chạy trốn, chỉ do dự một chút, cuối cùng quyết định không đuổi theo mà trở về canh giữ huyết thanh.

Chử Minh thấy đã chạy đủ xa, lập tức mở hệ thống lên xem thử có ai bị loại hay không, tiếc là chờ 15 phút, số người vẫn không thay đổi.

“Giang Vân Hàng dở quá, tớ đã giúp đến thế rồi mà vẫn không loại được ai hết.”

Yến Trường Hạ: “……”

Giang Vân Hàng dùng cơ giáp hạng nhẹ, hỏa lực yếu, đổi lại là Chử Minh, kỳ thật có thể loại được một hai người, nhưng loại người ta xong Chử Minh cũng bó tay chịu chết.

Chử Minh lại tiêu tốn 5000 đơn vị đạn, lần này không kiếm được điểm, cũng không loại được ai, nhưng có thể chơi xỏ được Giang Vân Hàng một vố, Chử Minh cảm thấy 5000 viên đạn này tiêu không uổng.

Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn chạy một đoạn xa mới dừng lại chỉnh đốn.

Cơ giáp của Khâu Tư Viễn hư hao khá nghiêm trọng, ăn một pháo của Chử Minh, còn bị mấy người kia công kích, chiếc cơ giáp này đã hư hỏng một phần ba, tiêu hao 10 000 đơn vị đạn.

Cơ giáp của Giang Vân Hàng chỉ hư hỏng nhẹ, nhưng lại hao hụt rất nhiều đạn, mất đi 30 000, giờ chỉ còn lại 170 000 đơn vị đạn.

Khâu Tư Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chử Minh đúng là mất nết, cố ý đánh chúng ta.”

Giang Vân Hàng im lặng một lúc, mới hạ giọng nói: “Lần tới lên đảo, chúng ta phải cẩn thận hơn.”

Bây giờ, cứ nghĩ tới đảo là Khâu Tư Viễn lại phát phiền: “Chúng ta nhất định phải giành huyết thanh à, gϊếŧ dị thú không được sao?”

“Không được.” Giang Vân Hàng lắc đầu, “Còn chưa tới lúc.”

Trong phòng điều khiển.

Lương Hưng Ngôn và các thầy ở đây cũng thấy được tấm gương người tốt việc tốt của Chử Minh.

Học sinh đắc ý nhất của thầy Triệu bị Chử Minh loại mất, nên ông ta khá là để ý đến cậu, thấy cả bạn cùng lớp mà Chử Minh cũng đánh, ông quay sang nói với thầy Hoàng: “Cậu số 1 lớp thầy có hơi cấp tiến quá, gặp ai cũng đánh.”

Thấy Hoàng quá hiểu cái tính của Chử Minh, thấy Chử Minh làm vậy cũng không ngạc nhiên là mấy: “Đã bước lên sân đấu, không đánh đối thủ thì đánh ai, số 1 chỉ thi đấu một cách nghiêm túc mà thôi.”

Thầy Hoàng còn không quên ám chỉ những người khác thi đấu thiếu nghiêm túc.

Giờ trừ đám Chử Minh ra, những đội khác đều đã liên hợp lại, muốn dùng cách gian lận này để chiến thắng, bản thân thầy Hoàng rất phản cảm với hiện tượng ấy, nếu thắng bằng cách này thì vào đội trường, bọn họ thắng nổi Cơ giáp League không?

Tuyệt đối là không.

Muốn thắng, thực lực cá nhân là yếu tố quan trọng nhất, thầy Hoàng vẫn ưng ý Chử Minh hơn.

Tính cách của Chử Minh chứa đầy sự công kích, tuyển thủ như vậy mới thích hợp giao tranh ở những sân dấu lớn.

Lương Hưng Ngôn cũng rất hài lòng với biểu hiện của Chử Minh, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút.

Thầy Triệu không muốn học trò mình bị chê bai nặng lời, nỗ lực kiếm cớ thay bọn họ: “Trong thi đấu, sách lược cũng rất quan trọng, đánh lung tung thế để làm gì, cậu số 1 liên tiếp dùng pháo hạt nhân, tiêu hao quá nhiều đạn.”

Thầy Trịnh cũng nói: “Người mà cậu số 1 tấn công là Giang Vân Hàng, nhưng đấy rõ ràng là một lượt tấn công thất bại, đã không có điểm còn phí đạn.”

Thầy Hoàng gật đầu nói: “Chử Minh có mất một ít đạn, nhưng sao nhiều bằng học sinh của thầy Trịnh được, có bốn học sinh của thầy Trịnh sắp hết sạch đạn rồi kìa.”

“Số đạn đó là để tăng tích điểm……” Thầy Trịnh chưa dứt lời đã thì mặt đã biến sắc “Nguy rồi.”

Thầy Hoàng: “Có vẻ thầy Trịnh đã nhận ra, trận đấu này vẫn chưa kết thúc.”

Trên sân thi đấu.

Ống huyết thanh thứ hai cũng bị học sinh năm ba lấy, và vẫn giao cho số 18 để người này tăng thêm 5 điểm nữa.

Thời gian thi kéo dài thêm ba tiếng.

Lúc này, trên sân còn 22 người, Chử Minh được 6 điểm, số 18 được 10 điểm, số 11 được 79 điểm, số 12 được 85 điểm, những người còn lại được lẻ tẻ 1-2 điểm, dù sao trên đường di chuyển, gặp dị thú là điều không thể tránh khỏi.

.

Chỉ có Tề Dữ và Tống Thụy Hàn là vẫn y như cũ.

Tề Dữ đã đứng đây sáu tiếng đồng hồ, sắp chết rũ vì chán, cậu ta không ngừng trách móc Tống Thụy Hàn: “Sao tui lại luẩn quẩn trong lòng chọn ghép đội với ông cơ chứ, tui mà cáp đôi với Chử Minh, thì cặp đôi mạnh nhất của tụi này đã loại hết mọi người rồi.”

Tống Thụy Hàn làm lơ.

Tề Dữ nhìn trăn xanh trước mặt, bắt đầu nghịch dại: “Hay tụi mình đánh con trăn này thử đi, xem nó có đánh lại tụi mình không?”

Tống Thụy Hàn: “……”

Tống Thụy Hàn lườm Tề Dữ cháy mặt: “Bớt tự hủy.”

Tề Dữ bay loanh quanh con trăn khổng lồ vài vòng: “Không phải chê nhưng sao nó lười thế, tụi mình ở đây lâu vậy rồi mà nó vẫn nằm ngủ im re?”

“Nó ăn no, đang tiêu hóa đấy.” Tống Thụy Hàn ra hiệu cho Tề Dữ xem bụng trăn xanh “Bụng nó tròn như thế, nhất định là thức ăn bên trong vẫn chưa tiêu hóa hết.”

Tề Dữ gãi đầu thắc mắc: “Phải chờ nó tiêu cơm mới được à, thế thì phải chờ tới khi nào?”

Tống Thụy Hàn: “Sắp rồi.”

Tề Dữ thúc giục hỏi: “Vậy bao giờ chúng ta thi đấu?”

Tống Thụy Hàn mở hệ thống ra, xem thử tích điểm của những người khác: “Chờ điểm của số 11 và 12 lên tới 100 đã.”

Tề Dữ: “Sau đó chúng ta sẽ thi đấu đàng hoàng hả?”

Tống Thụy Hàn suy xét một chút: “Cứ từ từ.”

Tề Dữ: “……”

-------

Không biết sao có mấy cmt của mình không hiện, nên mình để tên gốc và tên wiki của truyện ở đây luôn nha, bạn nào muốn tìm có thể dùng "Đương táo bạo long nhãi con xuyên thành pháo hôi nam xứng" hoặc "当暴躁龙崽穿成炮灰男配" để tìm nha, trên wiki có bạn share tới 122/125 rồi ạ, tác giả vẫn chưa khẳng định bỏ hố nên mình vẫn đang đu thím ấy mỗi ngày, hi vọng sẽ có cái kết cho rồng nhà chúng ta (ಡ‸ಡ)

Và cảm ơn bạn Diệp Thiên đã Donate ủng hộ mình ạ (๑˃ᴗ˂)ﻭ