Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 26: Yến Trường Hạ không cho tôi đánh nhau

Rời hỏi nhà ăn, Tề Dữ mới hỏi Chử Minh: “Mới nãy ông ám chỉ cái gì đúng không?”

Chử Minh: “Đúng thế, khịa chết tên Khâu Tư Viễn đó.”

Tề Dữ kỳ quái hỏi: “Bình thường ông toàn nói ít làm nhiều, sao lần này không đánh nó mà chuyển sang cà khịa nó vậy?”

Chử Minh: “Yến Trường Hạ không cho tôi đánh nhau.”

Tề Dữ: “Sao tự dưng ông lại nghe lời thế?”

Chử Minh: “Người ấy đã cho tôi quá nhiều.”

Tề Dữ: “……”

Buổi chiều là môn Cơ giáp, sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng Chử Minh cũng được học môn này, tiết đầu tiên học ở sân huấn luyện giả tưởng, nhưng vẫn phải tập hợp ở sân huấn luyện ngầm dưới đất.

Đây là lần thứ hai Chử Minh đến sân huấn luyện ngầm, sân của cậu là sân số 13.

Cậu, Tề Dữ và Tống Thụy Hàn vừa chuyển hệ, thầy giáo phân cho bọn họ chung một sân.

Chử Minh đến sân huấn luyện số 13 thì gặp mấy người vừa ra khỏi sân số 12.

Người kia vừa thấy Chử Minh đã nói với giọng khó chịu: “Chử Minh, bắt nạt Điền Diệu đến mức phải chuyển trường, mày đắc ý lắm nhỉ?”

Chử Minh thấy người này quen quen mà nghĩ mãi không ra, bèn hỏi: “Mày là thằng nào?”

Thấy Chử Minh không biết mình, người kia có chút nổi giận.

Tề Dữ ghé tai Chử Minh nói nhỏ: “Hắn là Đỗ Việt Thăng, cùng lớp tụi mình đó.”

“Họ Đỗ?” Chử Minh nhìn hắn một lúc lâu, mới nhớ ra vì sao thấy quen mắt, “Đỗ Việt Thành là gì của mày?”

“Em tao.” Đỗ Việt Thăng nói.

“À.” Chử Minh khoanh tay, ngạo nghễ nói, “Đỗ Việt Thành là em mày, thế nó không nhắc mày là nói chuyện với tao thì phải lễ phép một chút à?”

Đỗ Việt Thăng nheo mắt: “Đúng là mày đã trở nên rất kiêu ngạo.”

Mấy hôm trước Đỗ Việt Thành bị Chử Minh đánh tơi bời trong ký túc xá, mất hết mặt mũi, cay mà không làm gì được nên mới kể lại với Đỗ Việt Thăng, Đỗ Việt Thăng bất mãn, nghe Chử Minh chuyển vào lớp mình liền nảy ra ý định trút giận thay em trai.

Nào ngờ hắn chưa ra tay, Chử Minh đã đánh Điền Diệu ba trận, Đỗ Việt Thăng sợ quá không dám manh động, nhưng châm chọc nói xấu cậu thì chưa bao giờ thiều phần của hắn.

“Mày vênh váo cái gì, tìm đủ cách để vào lớp 1, rồi Giang Vân Hàng có nhìn mày cái nào không, người ta khinh mày đấy.” Để đả kích Chử Minh, Đỗ Việt Thăng chuyên tìm chỗ đau của cậu mà giẫm.

Nhưng hắn nào biết đó đã không còn là chỗ đau của Chử Minh nữa.

“Ơ mắt mày để làm cảnh à? Chỉ thấy Giang Vân Hàng khinh tao, không thấy tao cũng khinh không thèm nhìn nó à.” Chử Minh bực mình nói, “Giang Vân Hàng là cái thá gì, chỉ có đám gà mờ tụi mày mới sùng bái mù quáng thế thôi, trong mắt tao á, không đáng một xu.”

“Mày, mày cũng sùng bái la liếʍ Giang Vân Hàng không phải à?” Đỗ Việt Thăng cảm thấy cậu chỉ là mạnh miệng mà thôi.

Chử Minh: “Tao la liếʍ hồi nào, cho không tao còn chê nữa, không thấy tao vào sân huấn luyện bằng cửa hông à, tao né sân 1 của nó ra đó.”

“Mày biết người ta luyện tập ở sân số 1!” Đỗ Việt Thăng thấy Chử Minh không rồ lên liền mất hết kiên nhẫn, cố ý nhắc tới Khâu Tư Viễn, “Sân 1 không chỉ có Giang Vân Hàng đâu, Khâu Tư Viễn cũng ở đó nữa, người ta ưu tú cả đôi, cùng nhau luyện tập ở sân số 1. Còn mày thì sao? Mày ở sân 13, so với Khâu Tư Viễn, có khác gì cống rãnh với đại dương không.”

Chử Minh nhìn hắn nhìn như đứa thiểu năng: “Mày mất trí đấy à, chó chê mèo lắm lông?”

“Trước khi nói mấy lời này, phiền mày quay đầu nhìn xem mình vừa bước ra từ sân số mấy?” Chử Minh chỉ vào sân huấn luyện của hắn, “Mày bước ra từ sân số 12 đúng không, đã luyện một tháng mà thành tích còn bét bảng như thế, mặt mũi đâu mà cười nhạo tao hả?”

“Đỗ Việt Thành ngốc, mày làm anh mà còn ngốc hơn cả nó! Chính vì chứa chấp nhiều kẻ ngốc như tụi mày mà trường mới tụt hạng đều đều đấy.” Chử Minh thất vọng lắc đầu, “Có thời gian đứng đây nói tào lao, còn không bằng vào trong huấn luyện thêm tí nữa, ít ra lần sau mày muốn chế giễu tao nó đỡ hài hước thế này.”

Đỗ Việt Thăng từ kẻ cười nhạo biến thành bị chế nhạo, giận quá mất khôn, nhưng càng nôn nóng càng không nghĩ được gì để mắng chửi Chử Minh, thấy Tề Dữ đứng bên, lanh miệng ly gián hai người họ: “Phế cỡ mày mà còn dám nói tao, mày dây dưa Giang Vân Hàng chưa đủ, còn bắt đầu nịnh bợ Tề Dữ nữa à?”

Chử Minh nguýt hắn một cái, ghét bỏ nhìn Tề Dữ: “Ê người ta kêu tôi nịnh bợ ông kìa, ông né tôi ra phát.”

“Ai lại làm thế.”

Tề Dữ tiến lên một bước, bộ dáng bừng bừng hứng thú: “Bên cạnh ông mới có trò hay để xem, tui không đi đâu.”

“Nghe chưa?” Chử Minh nhìn Đỗ Việt Thăng, “Cha nội này tự bám theo đấy, ai nịnh bợ gì ổng.”

Đỗ Việt Thăng quê quá không biết nói gì, đành chạy vào sân huấn luyện để né tránh.

Tề Dữ thấy hắn chạy mất, thất vọng hỏi Chử Minh: “Ông tha cho nó thế à, không a lê hấp nó sao?”

Chử Minh lắc đầu: “Không được, Yến Trường Hạ không cho tôi đánh nhau.”

Tề Dữ kinh ngạc hỏi: “Ủa nghe lời dữ vậy luôn?”

Chử Minh: “Biết sao được, không nghe lời thì tối này khỏi ngủ.”

Tề Dữ: “?” Lý do gì nghe quái quái vậy?

Chử Minh cùng Tề Dữ vào sân huấn luyện số 13, bên trong đã có người, là Tống Thụy Hàn.

Tống Thụy Hàn ngồi trên ghế cạnh cửa, cúi đầu đọc sách, Tề Dữ ló đầu xem thử, phát hiện là sách Lịch sử chiến tranh.

Tề Dữ trêu chọc: “Tống Thụy Hàn, ông chăm thật đấy, nghỉ trưa còn trốn ở đây đọc sách, nhưng chiều nay là tiết Cơ giáp cơ mà, sao ông không xem《Hướng dẫn điều khiển và sử dụng cơ giáp》?”

Tống Thụy Hàn bình tĩnh lật trang mới, trả lời: “Đọc xong rồi.”

“Đọc xong rồi? Hơn 500 trang mà đọc xong hết rồi?”

Tống Thụy Hàn: “Ừ.”

Tề Dữ ngạc nhiên nói: “Ông xem nhanh thật đấy! Xem thế có nhớ được gì không?”

“Cũng nhớ được gần hết.” Tống Thụy Hàn nói xong, làm lơ Tề Dữ, chú tâm đọc sách.

Vài phút sau, thầy Hoàng dạy tiết Cơ giáp xuất hiện, buổi học bắt đầu.

Thầy Hoàng nhìn rất trẻ, chắc cũng tầm tuổi Lương Hưng Ngôn, cách giảng bài rất gọn gàng dứt khoát, “Hôm nay dạy mấy em điều khiển cơ giáp, chưa ai có cơ sở nên phải huấn luyện trong sân giả tưởng trước, bao giờ quen chúng ta mới dùng sân thật.”

“Muốn vào sân giả tưởng thì đội cái mũ giáp này vào.”

Thầy Hoàng lấy ra bốn chiếc mũ như mũ bảo hiểm, phát cho mỗi người một cái, còn một cái tự mang lên đầu, “Đây là mũ giáp kết nối với tinh thần lực, cách dùng tương tự mũ kiểm tra tinh thần lực, bên trong đã lập trình sẵn rồi, ấn nút bên trái là có thể vào sân huấn luyện giả tưởng.”

Chử Minh đội mũ lên, ấn nút, vừa hoa mắt một cái đã thấy mình đứng trên sân huấn luyện giả tưởng.

Sân huấn luyện giả tưởng được bố trí giống sân bên ngoài, kích cỡ không gian thậm chí là cái cửa đều giống y như đúc, trên cửa cũng có tấm biển Sân huấn luyện số 13, chỉ khác là giữa sân đang có bốn chiếc cơ giáp màu trắng đứng sừng sững.

Thầy Hoàng xuất hiện trong sân huấn luyện, Tề Dữ và Tống Thụy Hàn cũng nhanh chóng theo vào.

Thầy Hoàng giới thiệu: “Nơi này là sân huấn luyện giả tưởng, ở đây các em không bị thương, nhưng tinh thần lực sẽ không ngừng hao hụt khiến cơ thể cảm thấy mệt mỏi, cho nên thời gian sử dụng không được vượt quá ba tiếng, sau ba tiếng mũ sẽ tự động tắt, các em phải rời khỏi sân huấn luyện giả tưởng.”

Thầy Hoàng ra hiệu cho bọn họ xem cơ giáp màu trắng đứng giữa sân: “Đây là bốn chiếc cơ giáp cấp A hạng nhẹ.”

“Cơ giáp hạng nhẹ là cơ giáp có khối lượng bé nhất trong ba loại hình, tốc độ nhanh và tương đối dễ điều khiển. Các em mới bắt đầu thì làm quen với cơ giáp hạng nhẹ trước, sau đó mới thử hạng vừa và hạng nặng, cuối cùng dựa vào hiệu quả huấn luyện, lựa chọn loại cơ giáp thích hợp nhất với mình.”

“Mấy em chưa tiếp xúc với cơ giáp bao giờ đúng không?” Thầy Hoàng hỏi bọn họ.

Cả ba đều là người mới, thầy Hoàng bắt đầu dạy từ cơ sở, trước hết là cách vào khoang điều khiển, sau đó chỉ bọn họ mở kênh thông tin trong cơ giáp lên, ở trong kênh giảng giải tác dụng của các nút bấm.

Thầy Hoàng giảng rất tỉ mỉ tác dụng của từng nút, còn nói bọn họ bấm thử, cơ giáp trên sân huấn luyện giả tưởng được cái hay là bấm bậy cũng không sao, chẳng may lỡ tay làm chết máy, chỉ cần F5 lại là được, rất tiện lợi.

Thầy Hoàng nói xong thì bảo bọn họ tự mình luyện tập: “Nhiệm vụ tiếp theo của mấy em là làm quen với khoang điều khiển, thuộc lòng tác dụng của từng nút bấm.”

“Nhớ hết rồi thì làm gì nữa ạ?” Tống Thụy Hàn hỏi.

Bình thường học tiết đầu tiên, chỉ cần nhớ hết các nút bấm làm được, nhưng Tống Thụy Hàn là cấp S, thầy Hoàng nghĩ tốc độ học của cậu sẽ nhanh hơn người thường, liền nói về nội dung tiếp theo, “Nhớ hết rồi thì có thể bắt đầu làm các động tác đơn giản.”

Thầy Hoàng bật chương trình huấn luyện cơ bản lên, cửa sân huấn luyện xuất hiện một màn hình với thông lộ ánh sáng, thầy Hoàng lái cơ giáp đứng ở đầu bên này, đầu bên kia xuất hiện những đốm sáng nhỏ, chậm rãi trôi về phía cơ giáp, sau đó thầy Hoàng điều khiển cơ giáp né đốm sáng kia đi.

Ban đầu đốm sáng còn ít, mỗi lần một cái, cơ giáp di chuyển chậm chạp, dần dần đốm sáng nhiều lên, tốc độ xuất hiện nhanh hơn, cơ giáp cũng phải theo đó mà cho ra phản ứng.

Thầy Hoàng vừa di chuyển cơ giáp vừa giảng giải: “Nhớ cái nút này nhé, các em có thể dùng chương trình này để luyện tập điều khiển, nó sẽ kéo dài 30 phút, tổng cộng 1.500 đốm sáng, kết thúc được 9.5 điểm là đạt tiêu chuẩn.”

“Trong những học sinh thầy từng dạy, có sáu người ngày đầu tiên đã hoàn thành bài huấn luyện với điểm số 9.5, ở đây có hai bạn cấp S, hi vọng cả hai có thể nhanh chóng hoàn thành bài huấn luyện này.” Thầy Hoàng cổ vũ Tống Thụy Hàn và Tề Dữ.

Tống Thụy Hàn đã đọc sách trước, tác dụng của các nút trong khoang cậu đều nhớ kỹ, thầy Hoàng nói xong, cậu ấn nút mở một màn hình thông lộ ánh sáng, bắt đầu luyện tập.

Thầy Hoàng xem động tác của Tống Thụy Hàn, thầm hài lòng: “Tốt lắm, tốt lắm. Tống Thụy Hàn có hi vọng trở thành người thứ bảy hoàn thành bài này trong ngày đầu tiên đấy.”

Sau khi Tống Thụy Hàn bắt đầu huấn luyện, Tề Dữ cũng mở một thông lộ ánh sáng, thầy Hoàng lại càng hài lòng hơn: “Rất tốt, Tề Dữ có thể chính là người thứ tám!”

Tống Thụy Hàn thấy hành động của Tề Dữ, ngạc nhiên hỏi: “Ông cũng ôn trước hả?”

“Đúng thế, mấy hôm nay thấy ông đọc sách nghiêm túc quá, tui cũng học theo một chút.” Tề Dữ lười biếng nói.

Kết quả của việc đọc sách không tồi, Tề Dữ nhớ được tất cả các thao tác cơ bản, dễ dàng điều khiển cơ giáp tránh những đốm sáng bay về phía mình.

Chử Minh đứng bên cạnh cũng nôn nao muốn thử: “Cho em thử với!”

“Từ từ!” Thầy Hoàng vội khuyên can, “Chử Minh, em cứ nhớ hết các nút đã, không phải gấp.”

“Thầy, các nút ấy em nhớ hết rồi mà.” Chử Minh vừa nói vừa mở màn hình thông lộ.

Thầy Hoàng kinh ngạc hỏi: “Em cũng chuẩn bị bài ở nhà rồi à?”

“Không ạ, nhưng cũng không cần, em có siêu trí nhớ, thầy nói một lần là em nhớ hết rồi.” Chử Minh tự tin nói.

Thầy Hoàng thầm nói nhiều nút như vậy, ai có thể nghe một lần mà nhớ, anh muốn nói Chử Minh phải nghiêm túc vào, nhưng chưa mở miệng, Chử Minh đã điều khiển cơ giáp bước trái hai bước, né đốm sáng đầu tiên đang chạy tới.

Thầy Hoàng nghẹn lời.

Đốm sáng xuất hiện bất quy tắc, cái thứ hai ở vị trí hơi thấp, thuộc dạng tương đối khó, phải khống chế cơ giáp bay lên mới được, thầy Hoàng định nhắc nhở, đã thấy Chử Minh lái cơ giáp bay lên.

Hoàng lão sư: “Cái này……”

Chử Minh vừa lái cơ giáp né đốm sáng, vừa cùng thầy Hoàng tán nhảm: “Thầy, thầy thấy em thế nào, có hi vọng trở thành người thứ chín hoàn thành bài huấn luyện trong ngày đầu tiên không?

Thầy Hoàng còn đang rất sốc: “Em làm tốt lắm……”

Thầy Hoàng giảng cho bọn họ xong, vốn là phải qua các sân khác kiểm tra, nhưng vì quá bất ngờ về biểu hiện của Chử Minh mà thầy ấy phải ở lại xem cậu huấn luyện.

Chương trình huấn luyện kéo dài 30 phút, càng về sau các đốm sáng càng dày đặc, buộc người điều khiển phải nhanh, rất cần khả năng phản ứng để phối hợp, Chử Minh dư nhất chính là năng lực phản ứng, nên cậu huấn luyện rất nhẹ nhàng.

30 phút sau, huấn luyện lần đầu kết thúc.

Tống Thụy Hàn và Tề Dữ sơ suất một lần, được 9.9 điểm, Chử Minh không sai một li, hoàn mỹ tránh hết mọi đốm sáng với điểm số là 10.

Chử Minh chỉ cần một lần đã thông qua bài huấn luyện, điểm số còn cao hơn hai cấp S cùng đi, thầy Hoàng hoảng sợ tột cùng, buộc miệng thốt lên: “Chẳng trách chủ nhiệm Lương lại sắp em vào lớp 1.”

Chử Minh hỏi thầy Hoàng: “Thầy, biểu hiện của em thế nào?

“Tuyệt vời!” Thầy Hoàng không tiếc lời khen ngợi cậu.

Chử Minh lại hỏi: “Thế so với Đỗ Việt Thăng bên kia thì sao ạ?

Thầy Hoàng không biết vì sao Chử Minh lại nhắc tới Đỗ Việt Thăng, nhưng vẫn nói: “Cậu ấy không bằng em.”

Thật ra thực lực của Đỗ Việt Thăng thua xa Chử Minh, nhưng sợ Chử Minh kiêu ngạo quá nên anh không dám nói.

Dù vậy, Chử Minh vẫn đắc ý cực kỳ: “Thế thì tốt rồi."

Tề Dữ thầm nghĩ, đúng là cái tên lòng dạ hẹp hòi.