Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 27: Treo đầu dê bán thịt chó

Tiến độ học tập của Chử Minh rất nhanh, sau khi hoàn thành bài huấn luyện thứ nhất, thầy Hoàng bắt đầu giảng nội dung mới, đồng thởi mở bài huấn luyện thứ hai cho bọn họ.

Hai tiếng sau, ba người cùng hoàn thành bài huấn luyện thứ hai, điểm số gần như là tuyệt đối.

Thầy Hoàng chưa bao giờ gặp những học sinh có năng lực học tập mạnh đến thế.

Tề Dữ và Tống Thụy Hàn là cấp S thì không nói, nhưng Chử Minh chỉ là cấp A, tiến độ huấn luyện lại ngang ngửa cấp S thì đúng là ảo thật.

Thầy Hoàng không khỏi cảm thán, chủ nhiệm Lương đúng là người nhìn xa trông rộng, để bọn họ huấn luyện với nhau quả là quyết định chính xác.

Thầy Hoàng còn đang sợ sắp xếp Chử Minh vào một sân huấn luyện toàn cấp S, không biết cậu ta có theo kịp tiến độ không, giờ mới phát hiện là mình lo xa quá, Chử Minh mà cố thêm chút nữa thì cấp S cũng hít khói.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua chóng vánh, mũ tự động tắt, thầy Hoàng và đám Chử Minh rời khỏi sân huấn luyện giả tưởng.

Cởi mũ ra, thầy Hoàng nói với mọi người: “Với tiến độ này, làm quen cơ giáp hạng nhẹ xong, tuần sau có thể thử tiếp xúc với cơ giáp hạng vừa và hạng nặng, rồi dựa vào thành tích huấn luyện, lựa chọn loại hình cơ giáp thích hợp nhé.”

“Sau khi xác định loại hình, mấy em có thể thử lái cơ giáp thật.”

“Trường mình có trang bị cơ giáp, nhưng cấp bậc cao nhất chỉ tới A, kiểu mẫu đã cũ, trong các em có hai người cấp S, thành tích của Chử Minh cũng rất tuyệt vời, nếu có điều kiện, tự chuẩn bị cơ giáp vẫn tốt nhất.”

“Được rồi, hôm nay kết thúc ở đây thôi, giải tán.” Thầy Hoàng nói xong liền rời khỏi sân huấn luyện.

Ba người ở lại, đều đang lo về vấn đề cơ giáp.

Chử Minh có một chiếc cơ giáp cấp A hạng nhẹ, do nguyên chủ đặt làm, các chỉ số đều hạ xuống mức thấp nhất, Chử Minh chê, cậu muốn mua một chiếc mới, nhưng đang thủng túi rồi.

Tề Dữ là cấp S, cơ giáp cấp A quá thấp, cậu muốn đặt một chiếc cơ giáp cấp S, nhưng cũng đang đói tiền.

Cả hai đều sầu vì tiền bạc.

Tề Dữ hỏi Chử Minh: “Hôm trước tui có thấy ông đeo chiếc vòng cổ màu đen, ông có cơ giáp rồi hả?”

Chử Minh: “Có rồi, màu đen, cấp A hạng nhẹ.”

“Cấp A? Đâu hợp với ông, ông mua sớm thế làm gì?” Tề Dữ kỳ quái hỏi.

“Lúc đó não đi chơi chưa về.” Chử Minh cũng bó tay, lúc cậu xuyên qua thì tiền đã chi ra rồi, “Chiếc cơ giáp đó không chỉ tính năng kém, mà nó còn xấu nữa, tôi muốn mua chiếc khác.”

“Trùng hợp ghê, tui cũng muốn mua, nhưng tui chưa có tiền.” Tề Dữ tiếc nuối nói.

Chử Minh: “Ông là cấp S mà, sao lại không có tiền?”

Tề Dữ bất đắc dĩ nói: “Quê tui nghèo khó, lạc hậu xa xôi, cướp cả hành tinh cũng không đủ để mua một chiếc cơ giáp nữa.”

“Phải không đó?” Chử Minh nhớ lại lúc trước Tề Dữ nói, “Không phải nói đồ trên người dị thú có giá lắm à, quê ông nhiều dị thú, sao không mang theo một ít mà bán?”

“Tui có đem theo đây, nhưng chẳng ai mua cả.” Tề Dữ thở dài, cậu nhìn Chử Minh, ánh mắt bỗng trở nên vi diệu, “Có điều, hành vi của ông đã truyền cảm hứng cho tui, giờ tui đang định đổi cách bán, nếu thành công sẽ kiếm được bộn tiền.”

Chử Minh bị ánh mắt kì dị của cậu ta làm rợn gai ốc, cảnh giác hỏi: “Cảm hứng gì?”

“Tối thứ bảy tuần trước, có phải ông đăng bài bán hàng, vật phẩm là một viên trân châu đỏ biển sâu, đựng trong hộp hình trái tim đúng không?”

Chử Minh: “…… Sao ông biết?”

“Quả nhiên là ông!” Tề Dữ cười, “Bữa đó tui thấy mà, tâm sự mỏng tí đi, ông bán được trân châu chưa?”

“Vẫn chưa.” Chử Minh nghi hoặc hỏi, “Ông hỏi thế làm gì?”

Tề Dữ mở quang não, thần thần bí bí cho cậu xem một bức ảnh, “Ông xem này.”

Ảnh chụp là một chiếc bình thủy tinh trong suốt, bên trong toàn là trân châu đỏ, Chử Minh kinh ngạc thốt lên: “Wah, nhiều trân châu vậy, ở đâu ra thế?”

“Ông thấy đây là trân châu hả, nhìn kỹ xem nào?” Tề Dữ phóng to gấp mười lần rồi đưa cho Chử Minh xem.

Chử Minh nhìn đi nhìn lại, vẫn không thấy có điểm gì khác nhau, vẫn giống hệt viên trân châu của cậu, nếu nhất định phải so sánh, thì viên trân châu trên ảnh không được sáng bằng viên của cậu mà thôi, nhưng có thể là do máy ảnh.

“Trân châu đỏ của biển sâu chứ gì nữa, kích cỡ và màu sắc giống viên của tôi mà, không phải nó thì là gì?”

“Ông nói thế thì tui yên tâm rồi.” Tề Dữ khẽ thở phào, “Cái này là mắt cá đấy.”

“Mắt cá?!”

Chử Minh kinh ngạc, nhìn kỹ vẫn thấy giống trân châu, “Mắt cá to vậy luôn hả?”

Viên này đường kính phải hơn sáu cm, mắt cá mà to thế thì cá phải to cỡ nào?

“Là mắt của cá dị thú, dị thú to, tất nhiên là mắt cũng phải to rồi.” Tề Dữ giải thích, “Quê tui nhiều cá dị thú, loại cá này mắt đẹp nên tui mới nhặt lại một ít, định đem tới đây bán, nào ngờ chẳng ai mua.”

“Tui tưởng ế luôn rồi, nhưng thấy bài ông đăng mới biết mắt cá này giống trân châu như đúc.” Tề Dữ hưng phấn nhìn Chử Minh, “Ông nói tui giả vờ nó là trân châu bán được không?”

Chử Minh: “Treo đầu dê bán thì chó à……”

“Đúng, ông thấy thế nào?” Tề Dữ chờ mong hỏi.

Chử Minh thấy vớ vẩn, nhưng cậu chưa kịp nói, Tống Thụy Hàn đứng bên đã chen vào nói thẳng: “Thấy tào lao!”

“Biến biến biến!” Tề Dữ phẩy tay xua đuổi, “Cái đồ giàu có đáng ghét như ông thì làm gì hiểu được nỗi khổ của người nghèo như tui, qua bên kia chơi đi, đừng quấy rầy tụi này kiếm tiền.”

Tống Thụy Hàn lười nghe bọn họ nói linh tinh, bỏ đi thẳng một mạch.

Chử Minh kinh ngạc nói: “Tống Thụy Hàn giàu lắm à?”

Chử Minh không nhìn ra, thấy Tống Thụy Hàn ở xa còn tưởng cậu ta cũng nghèo như Tề Dữ chứ.

Tề Dữ hừ một tiếng: “Do ăn ở cả, lúc tới đây Tống Thụy Hàn mang theo mấy tấm da gấu đen, người nơi này ai cũng thích da gấu, ổng bán năm tấm, lời hơn 60 triệu tinh tệ.”

“Ghê vậy!” Chử Minh thốt lên.

Tề Dữ nói với giọng chua lè: “Đúng, sao mà ổng hên quá vậy, người ta tranh nhau mua da gấu, còn mắt cá của tui lại chả ma nào thèm.”

Chử Minh: “……” Rồi đang yên đang lành mua mắt cá làm gì.

“Thôi kệ ổng.” Tề Dữ hỏi Chử Minh, “Ông thấy lấy mắt cá giả làm trân châu bán được không?”

“Không được đâu……” Chử Minh chần chờ nói, “Mắt cá của ông không có giấy chứng nhận, trân châu thật phải có giấy chứng nhận đàng hoàng.”

“Giấy chứng nhận ra sao? Ông có một tờ đúng không, cho tui xem thử đi?” Tề Dữ hỏi.

Chử Minh miễn cưỡng gật đầu: “Ờ.”

Chử Minh cảm thấy ý tưởng lấy mắt cá giả trân châu này thật là vớ vẩn, cậu cầm hàng thật đây mà còn không bán được, trân châu giả thì bán kiểu gì, nhưng Tề Dữ đã nhất quyết như vậy thì cứ để cậu ta thử xem sao.

Chử Minh về phòng lục tìm giấy chứng nhận: “Đây, chính là nó, ông xem đi.”

Tề Dữ nhìn nhìn, cảm thấy tờ giấy này khá phức tạp, liền mượn Chử Minh về phòng nghiên cứu, Chử Minh cũng đồng ý.

Tề Dữ còn cố ý cầm mắt cá qua cho Chử Minh so sánh, Chử Minh đặt mắt cá và trân châu ở bên nhau, càng nhìn càng thấy giống, nếu không phải trân châu nằm trong hộp, có lẽ cậu cũng không phân biệt được.

Chử Minh tán thán: “Giống quá, giống như hai giọt nước ấy!”

“Thấy chưa, tui nói giống mà, hôm đó thấy ảnh chụp của ông cái tui hết hồn liền.” Tề Dữ rất có niềm tin với kế hoạch này, “Chỉ cần giải quyết được tờ chứng nhận nữa, mắt cá của tui sẽ cháy hàng.”

Tề Dữ mang giấy chứng nhận về phòng nghiên cứu, cậu ta vừa đi, Yến Trường Hạ cũng vừa trở về.

Chử Minh thấy Yến Trường Hạ, lập tức đem hai viên trân châu giơ lên: “Cậu xem nè!”

Yến Trường Hạ: “……”

Sắc mặt Yến Trường Hạ như một vỉ pha màu, lần này anh sẽ không nghĩ là Chử Minh muốn tặng trân châu cho mình nữa đâu, anh hỏi giọng khô khốc: “Nhìn gì?”

“Cậu thấy có gì khác nhau không?” Chử Minh hỏi.

Yến Trường Hạ dừng một chút, ánh mắt tinh nhanh: “Cậu đã hỏi thế, thì nhất định là phải khác nhau rồi.”

Chử Minh: “……” Cái anh bạn này làm sao ấy, không theo lẽ thường gì cả.

“Thế cậu thấy khác nhau chỗ nào?”

Yến Trường Hạ ngẫm nghĩ một chút, chỉ vào trân châu trong hộp, “Viên này là trân châu của cậu.”

Sau đó chỉ viên còn lại: “Đây là mắt cá.”

Chử Minh: “!”

Chử Minh sợ ngây người: “Sao cậu biết?”

Yến Trường Hạ: “Không biết, nhưng đoán được.”

“Đoán gì hay vậy?” Trúng phóc luôn!

Yến Trường Hạ: “Vừa nãy trở về tôi thấy Tề Dữ rời khỏi phòng chúng ta, viên này là Tề Dữ mang tới đúng không?”

Chử Minh sửng sốt: “Sao cái gì cậu cũng biết thế?”

Yến Trường Hạ thản nhiên nói: “Nghe nói Tề Dữ đến từ vùng cấm cấp A, nơi đó có rất nhiều dị thú loại cá, viên này có lẽ là mắt cá mập.”

“Vùng cấm cấp A?!” Chử Minh kinh ngạc “Không thể nào? Vùng cấm cấp A nghe tên đã thấy đáng sợ rồi, nhưng Tề Dữ nói quê ổng đẹp lắm mà?”

Yến Trường Hạ: “……”

Yến Trường Hạ không biết Tề Dữ nghĩ gì mà nói vùng cấm cấp A là chốn yên bình xinh đẹp được: “Tề Dữ có kể cho cậu à?”

Chử Minh: “Nói sơ thôi, ổng bảo quê mình có đảo nhỏ cát vàng dừa xanh, mỗi tội cá dị thú hơi nhiều một tí, còn mời tớ rảnh rỗi tới chơi nữa.”

“Cậu đồng ý à?”

Chử Minh gật đầu: “Đồng ý rồi, ổng nhiệt tình quá mà.”

Yến Trường Hạ: “……” Đồng ý đến vùng cấm cấp A chơi thì cậu ghê rồi.

Yến Trường Hạ nhìn trân châu và mắt cá, nghi ngờ hỏi: “Tề Dữ tìm cậu có chuyện gì à?”

“Có chút chuyện.” Chử Minh đem kế hoạch kiếm tiền của Tề Dữ nói với Yến Trường Hạ.

Yến Trường Hạ cực kỳ câm nín: “Cái gì tào lao vậy.”

Chử Minh: “Cậu nói y chang Tống Thụy Hàn luôn, may mà Tề Dữ không ở đây, không thì kiểu gì cậu cũng bị nói là kẻ có tiền đáng ghét không hiểu được nỗi khổ của người nghèo.”

Yến Trường Hạ giật giật khóe miệng: “…… Tề Dữ cần tiền à?”

“Đúng vậy, định mua cơ giáp đó, ổng cấp S dùng cơ giáp cấp A của trường không thích hợp.”

Yến Trường Hạ nhớ ra trong trường đúng là không có cơ giáp cấp S, anh suy nghĩ một chút mới nói: “Tôi có quen một thương gia thích thu thập mắt cá, để tôi giúp cậu ta liên lạc thử xem sao, bán trân châu giả còn không bằng bán mắt cá thật cho ông ấy.”

“Thế thì tốt quá!” Chử Minh vội cầm quang não gọi ngay cho Tề Dữ.