Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 25: Không phải người cùng đường

Điền Diệu bị khai trừ ngay trong ngày.

Chuyện này như con sóng dữ ập vào lớp 1, Chử Minh chuyển hệ ba ngày, đánh Điền Diệu ba lần, sau đó Điền Diệu bị đuổi học, ủa là sao?

“Chử Minh coi trời bằng vung đến thế à? Vừa tới đã đánh người, người bị đánh còn bị cho thôi học?”

“Chủ nhiệm Lương cũng mặc kệ hả?”

“Không, hôm qua nó bị chủ nhiệm Lương phạt chạy hai mươi km, chạy có nửa tiếng đồng hồ đã xong, tốc độ ánh sáng luôn.”

“Sao biết hay vậy?”

“Lúc đó có lớp đang huấn luyện trên sân, tụi nó nhìn thấy.”

Từ lúc Chử Minh đến nơi này, cậu ta luôn thích gì làm nấy, không hề che giấu thực lực, tuy bạn cùng lớp có thành kiến với cậu, nhưng ai để tâm một chút sẽ phát hiện sự thay đổi của cậu ta.

Một vài người trong lớp đã nhận ra thực lực của Chử Minh không tầm thường.

Nhưng những người không tận mắt nhìn thấy vẫn cố chấp cho rằng, Chử Minh dùng tiền đút lót.

“Đúng là có tiền mua tiên cũng được.”

Khâu Tư Viễn không tận mắt nhìn thấy thực lực của Chử Minh, nhưng hắn chính mắt nhìn thấy cậu ta đánh Điền Diệu ba lần, hai lần bị tố giác, lần đầu còn có tí phạt sương sương, lần thứ hai cả phạt cũng không có, Khâu Tư Viễn thật không thể hiểu nổi.

Khâu Tư Viễn hỏi chủ nhiệm Khâu, chỉ nhận được câu trả lời, “Tránh xa Chử Minh ra, đừng có dây vào nó!” Khiến Khâu Tư Viễn càng thêm nghi hoặc.

Giữa trưa ăn cơm, Khâu Tư Viễn không tập trung, Giang Vân Hàng gọi mấy lần mà hắn không để ý, nhận ra hắn đang thất thần, Giang Vân Hàng liền hỏi: “Tư Viễn, cậu làm sao thế? Hai hôm nay cậu có tâm sự gì à?”

“Gì cơ?”

Khâu Tư Viễn nghe thế tỉnh lại liền, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, Vân Hàng, tớ không nghe rõ.”

Giang Vân Hàng: “Tớ hỏi cậu có tâm sự gì à?”

Khâu Tư Viễn có, nhưng hắn không muốn nhắc tới Chử Minh trước mặt Giang Vân Hàng, do dự một giây, hắn vẫn lắc đầu nói: “Không, vừa nãy em họ tớ nói là muốn chuyển trường, tớ hỏi vì sao thì nó lại không nói, chắc gặp phải chuyện gì.”

“Khâu Văn Bân?” Giang Vân Hàng hỏi.

“Ừ.”

Giang Vân Hàng nghĩ nghĩ: “Có lẽ là liên quan đến Chử Minh.”

“Sao lại liên quan?” Khâu Tư Viễn ngạc nhiên, hắn đã tránh như thế mà vẫn quẹo về lại Chử Minh.

Giang Vân Hàng chần chờ nói: “Hai ngày nay tớ nghe một lời đồn, không biết cậu có nghe chưa?”

“Đồn gì?”

“Bên hệ Hỗ trợ chiến trường đang đồn là, mấy hôm trước Chử Minh đòi em họ cậu trả quà trước mặt cả lớp, nghe nói lúc đó xào xáo dữ lắm, tổng cộng ba món, em họ cậu chỉ trả lại hai, món còn lại mất rồi, đền hơn 300.000 tinh tệ.”

“Quà gì cơ?” Khâu Tư Viễn nhất thời không kịp nhảy số.

Giang Vân Hàng: “Là mấy thứ Chử Minh nhét cho tớ đó, tớ không lấy, cậu bảo có thể nhờ em họ cậu trả lại, hình như em cậu quên không trả ngay hay sao ấy.”

Khâu Tư Viễn biết nguyên chủ dây dưa Giang Vân Hàng, tặng cho Giang Vân Hàng rất nhiều quà cáp, Giang Vân Hàng vốn định ném hết, nhưng Khâu Tư Viễn đề nghị trả lại, không phải vì hắn tốt tính, mà là hắn muốn nguyên chủ biết người Giang Vân Hàng thích là hắn, hắn muốn tuyên thệ chủ quyền.

Khâu Tư Viễn cố ý nhờ Khâu Văn Bân trả giúp, chính là muốn Khâu Văn Bân nói quan hệ của hắn và Giang Vân Hàng cho nguyên chủ, để cậu biết khó mà bỏ qua.

Đáng tiếc nguyên chủ không từ bỏ.

Khâu Tư Viễn không ngờ trả quà thôi mà có nhiều vướng mắc đến thế, “Cậu nói em họ tớ quên không trả lại ngay, là ý gì?”

Giang Vân Hàng: “Nghe nói em cậu quên trả quà, Chử Minh nghi ngờ mình bị ăn chặn nên cứ đòi mãi, còn bắt Khâu Văn Bân phải giải thích công khai trước cả lớp, thế nên mới có lời đồn này……”

Nói đến thế thì Khâu Tư Viễn còn gì không hiểu, hắn khó tin hỏi: “Chử Minh nghi ngờ em họ tớ ăn chặn quà tặng, để làm gì, quà của nó có gì đặc biệt đâu.”

“Đúng là không có gì đặc biệt, nhưng em cậu làm mất một món, là chiếc răng nanh của linh cẩu dị thú.” Giang Vân Hàng nói, “Răng nanh linh cẩu là nguyên liệu làm vũ khí, bên hậu cần có bán, gần đây một học sinh mua được chiếc nanh có đánh số, răng nanh thường sẽ không có số hiệu trừ phi mua ở cửa hàng, lúc đó nó sẽ được đánh số ở một vị trí bí mật, học sinh mua lại chiếc nanh đó đang nghi ngờ về xuất xứ của nó.”

“Mấy hôm trước Chử Minh đòi em họ cậu trả quà, em họ cậu lại nói là làm mất chiếc nanh rồi, có người biết chuyện chạy tới nhắc Khâu Văn Bân qua tìm học sinh kia xác nhận số hiệu thử xem, nhưng phản ứng của em họ cậu rất kỳ quái, thế là lời đồn càng lúc càng lan xa.”

Lúc đó Khâu Văn Bân rất hoảng loạn, cứ như làm chuyện xấu xa bị bại lộ, mọi người vốn đang nghi ngờ, thấy vậy lại càng thêm chắc chắn.

Khâu Tư Viễn nghe xong sợ ngây người.

Nếu lời đồn là sự thật, vậy là Khâu Văn Bân bán quà của Chử Minh, còn bị phát hiện, gì mà xấu hổ quá vậy trời.

Khâu Tư Viễn tái mặt, chỉ mong sao đây không phải sự thật, nhưng việc này đã truyền đến tai Giang Vân Hàng, vậy e cả trường đều đã biết, hắn vội vàng gọi điện hỏi Khâu Văn Bân: “Em họ, quà của Chử Minh là sao thế?”

Khâu Văn Bân vừa bị chủ nhiệm Khâu mắng một trận, ăn một bạt tai, đang bức bối trong lòng, vừa nghe tên Chử Minh đã bật lên tanh tách: “Chử Minh! Lại là Chử Minh! Cái tên khốn nạn đó, hại tôi phải chuyển trường, cả chú cũng không chịu giúp tôi!”

Khâu Tư Viễn nghe hắn kích động như vậy liền cảm thấy bất an: “Em bình tĩnh đã, rốt cuộc là sao vậy, làm sao mà phải chuyển trường?”

“Còn sao trăng gì nữa! Chính là vì thằng Chử Minh đó đấy!” Khâu Văn Bân gào lên, “Anh hỏi quà chứ gì, tôi không trả nó thì làm sao, tôi bán răng nanh rồi thì làm sao! Chử Minh khốn kiếp, mắc mớ gì phải trả lại cho nó! Điền Diệu cũng dốt, có thế mà cũng không đâm chết được nó!”

“Em nói gì thế?” Thấy hắn thừa nhận, Khâu Tư Viễn hít hà một cái, “Em lặp lại lần nữa?”

“Tôi nói Điền Diệu dốt! Rác rưởi!! Thứ vô dụng đó, bị đuổi là đáng!” Khâu Văn Bân rống giận, rống xong thì cúp điện thoại, Khâu Tư Viễn nghe tiếng tút tút, mặt đần ra.

Khâu Văn Bân đang nóng nên hét rất to, Giang Vân Hàng ngồi đối diện cũng nghe thấy, cả khuôn mặt đều là kinh ngạc.

Khâu Tư Viễn thấy Giang Vân Hàng như vậy, cảm giác mặt mình bỏng rát, nói cũng lắp bắp: “Không, không ngờ là thật, em họ tớ lại đi bán quà Chử Minh tặng cậu……”

Giang Vân Hàng cũng không biết nói gì, không khí trở thật gượng gạo.

Việc Khâu Văn Bân làm quá mất nết, khiến Khâu Tư Viễn cũng mất mặt theo, hơn nữa hoang đường nhất là, Giang Vân Hàng chính miệng nói chuyện này cho hắn.

Khâu Tư Viễn cảm giác thật xấu hổ, cũng hối hận vì lúc xưa mình làm chuyện dư thừa, nếu biết trước sẽ trở thành như thế, chẳng thà nghe lời Giang Vân Hàng, trực tiếp vứt đi còn hơn.

Khâu Tư Viễn bình tĩnh một chút, cảm giác nóng bỏng trên mặt mới dịu đi, hắn lại nghi hoặc nói: “Vừa nãy em họ tớ nói, Điền Diệu là rác rưởi, vậy mà cũng không đâm chết được Chử Minh, là sao nhỉ?”

Giang Vân Hàng đột nhiên nghĩ tới một việc: “Xem ra việc Điền Diệu bị đuổi học thật sự có liên quan đến Chử Minh.”

Khâu Tư Viễn gật đầu nói: “Nhất định có liên quan, Chử Minh ngày nào cũng bắt nạt cậu ấy, ba ngày nay Điền Diệu đã ăn đòn ba lần, đều bị tớ đụng trúng.”

“Cậu thấy Chử Minh đánh Điền Diệu, thế có nghe Chử Minh nói gì không?” Giang Vân Hàng hỏi.

Khâu Tư Viễn càng không muốn nhắc tới Chử Minh thì lại càng vấp phải, trong lòng bực bội nói: “Có nói gì đâu, Chử Minh ngạo mạn lắm, mắng Điền Diệu là rác rưởi, tớ hỏi vì sao lại đánh nhau, nó nói tớ không xứng được biết lý do.”

Giang Vân Hàng ngẫm nghĩ: “Xem ra là có lý do thật.”

Khâu Tư Viễn nhận ra điểm khác thường: “Cậu lại biết gì nữa đúng không?”

Giang Vân Hàng trầm ngâm một chút, mới nói: “Ba ngày trước, Lương Hưng Ngôn mang học sinh mới chuyển hệ đi xem huấn luyện cơ giáp, nghe nói đến sân số 9 thì không đi tiếp nữa. Sân số 9 là của Điền Diệu và mấy người khác, nhất định lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng mấy người cùng huấn luyện với Điền Diệu đều giữ kín như bưng, không ai dám nói ra, còn có vẻ rất sợ hãi Chử Minh, bởi vậy có người suy đoán, có lẽ lúc đó Điền Diệu làm gì đắc tội với Chử Minh, mới khiến Chử Minh đánh hắn mãi.”

Nghe Giang Vân Hàng nói nhiều như vậy, Khâu Tư Viễn ngẩn ra vài giây, lòng hụt hẫng: “Tớ tưởng cậu không quan tâm đến Chử Minh.”

“Tớ đúng là không quan tâm, nhưng rất nhiều người cứ thích nói với tớ về cậu ta.” Giang Vân Hàng lộ vẻ mặt phiền chán, “Đã có mấy người nói với tớ về chuyện của Chử Minh rồi, nếu có gì đó xảy ra trong sân huấn luyện, thì có lẽ chính là chuyện em họ cậu nhắc tới, Điền Diệu đâm phải Chử Minh.”

Nếu Điền Diệu chỉ bất cẩn đâm vào Chử Minh, Chử Minh vẫn lành lặn thì Điền Diệu không nên bị đuổi học mới phải, trừ phi Điền Diệu cố ý……

Khâu Tư Viễn cũng nghĩ đến khả năng này: “Điền Diệu cố ý đâm Chử Minh? Không thể nào, chúng ta còn không biết, sao em họ tớ biết được?”

Làm như thằng nhỏ sai người đâm……

Khâu Tư Viễn vừa nghĩ tới bộ dáng cuồng loạn của Khâu Văn Bân, lòng trở nên thấp thỏm, chắc là không đâu……

Khâu Tư Viễn lại lấy quang não ra, vội vàng gọi điện cho Khâu Văn Bân, nhưng máy bận cả buổi, Khâu Tư Viễn lo lắng, liên tục gọi không ngừng, sau mười mấy cuộc mới có người bắt máy, giọng nói mất kiên nhẫn của Khâu Văn Bân vang lên: “Gọi gì mà gọi lắm thế?”

Khâu Tư Viễn vội hỏi: “Văn Bân, em nói Điền Diệu không đâm chết Chử Minh là có ý gì?”

“Còn ý gì nữa, cái thứ vô dụng, làm gì cũng ngu mỗi chơi ngu là giỏi.”

Khâu Tư Viễn nuốt nước miếng, khô khốc hỏi: “Sao em biết Điền Diệu đâm cơ giáp vào Chử Minh?”

“Làm sao biết á?” Khâu Văn Bân châm chọc nói, “Tôi phải biết chứ, là tôi muốn hắn cho Chử Minh một bài học cơ mà! Ai ngờ Điền Diệu lại dốt thế, tự nhiên lái cơ giáp đâm Chử Minh, đã thế còn đâm không trúng, bị dọa tới sun vòi, đúng là rác rưởi, biết thế tôi đã tìm thằng khác thông minh hơn rồi.”

Khâu Tư Viễn khϊếp sợ hỏi: “Em mướn cậu ta đánh Chử Minh, vì sao?”

“Vì anh đó, ông anh họ quý hóa.” Khâu Văn Bân ác ý nói, “Nếu Chử Minh chết, còn ai dám tranh Giang Vân Hàng với anh nữa đúng không?”

“Em, sao em lại làm thế……” Khâu Tư Viễn có ghét Chử Minh đến đâu, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giết người, “Dù Chử Minh có sai thì em cũng không nên thuê người giết nó……”

“Tôi không mướn ai giết nó hết, tôi chỉ muốn cho nó một bài học mà thôi, muốn đâm chết nó là Điền Diệu, giờ Điền Diệu bị đuổi cổ rồi!” Khâu Văn Bân quát lớn.

Khâu Tư Viễn hít sâu một hơi, hỏi: “Em đang ở đâu, chúng ta gặp mặt rồi nói?”

“Tôi à? Lên phi thuyền rồi, ông chú nhà mình đúng là vô cảm, cứ một hai đòi đuổi tôi đi, tôi cũng chả thiết tha gì ngôi trường rẻ rách đó, thế nhá đi đây.” Khâu Văn Bân nói xong liền cúp điện thoại.

Khâu Tư Viễn ngơ ra nửa ngày chưa hoàn hồn.

“Sao lại như thế?”

Khâu Tư Viễn luôn nghĩ là Chử Minh bắt nạt bạn bè, giờ mới biết, thì ra không phải tự nhiên mà vậy.

Chử Minh đánh Điền Diệu là vì Điền Diệu cố ý đâm cơ giáp vào cậu, mà Điền Diệu làm như vậy, là vì em họ của Khâu Tư Viễn sai phái.

Nguyên do của việc này là từ em họ hắn mà ra, Chử Minh phát hiện chân tướng mới đi đánh Điền Diệu, kết quả bị tố giác hai lần……

Nghĩ đến việc mình đã làm, Khâu Tư Viễn xấu hổ gần chết: “Tớ không biết gì hết……”

“Việc này lòng vòng như thế, cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá.” Giang Vân Hàng an ủi hắn, “Nếu Điền Diệu chỉ cố ý đâm cơ giáp vào Chử Minh thì nhà trường đã không che che giấu giấu như thế, trực tiếp phát thông báo phê bình trên loa là được, giờ thành ra thế này, người trong cuộc không ai nói một câu, phải có lý do gì đó nghiêm trọng hơn thì mới phong tỏa tin tức như thế.”

Giang Vân Hàng nói: “Trong tình huống đó, ai gặp phải Chử Minh đánh nhau đều sẽ hiểu lầm, cậu chỉ làm việc mà một người bình thường nên làm mà thôi.”

Nghe Giang Vân Hàng an ủi, Khâu Tư Viễn mới thoát ra khỏi tâm trạng chơi vơi, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.

Lúc trước hắn cực kỳ ghét Chử Minh, xảy ra chuyện thế này, Khâu Tư Viễn cảm thấy mình đã không còn mặt mũi để đối diện với Chử Minh, cũng không thể nhiếc móc cậu ta một cách thản nhiên được nữa.

Lúc trước không nghĩ tới, giờ ngẫm lại, Khâu Tư Viễn cảm thấy gần đây Chử Minh rất kỳ quái, “Gần đây Chử Minh khác khác nhỉ?”

Giang Vân Hàng khẳng định: “Đúng là rất khác lạ, cậu ta khá thân với Tề Dữ.”

Khâu Tư Viễn hỏi: “Tề Dữ làm sao cơ?”

Giang Vân Hàng cau mày nói: “Tề Dữ có lẽ là người của vùng cấm cấp A.”

“Vùng cấm cấp A!” Khâu Tư Viễn hoảng sợ, “Đó không phải là khu vực đã bị chiếm lĩnh rồi sao?”

Giang Vân Hàng: “Chính xác. Sinh sống ở khu vực bị chiếm lĩnh, Tề Dữ nhất định rất rất mạnh, từ ngày nhập học đến nay người này luôn an phận, chưa bao giờ đánh nhau, nhưng có người đoán thực lực cậu ta không kém cạnh gì tớ.”

“Có…… khoa trương quá không?” trong lòng Khâu Tư Viễn thì Giang Vân Hàng là độc nhất vô nhị, hắn không tin Tề Dữ có thể sánh với Giang Vân Hàng.

Giang Vân Hàng lại nói: “Nghe nói Tề Dữ rất xa lạ với các bạn cùng lớp, chỉ khá thân với một người là Tống Thụy Hàn, người này cũng cấp S, kết quả vừa gặp Chử Minh đã thân như ruột thịt.”

Khâu Tư Viễn cũng phát hiện, mỗi lần đi học Tề Dữ đều ngồi cùng Chử Minh, hai người còn buôn dưa trong lớp, bị thầy Tôn phạt ra hành lang đứng.

Khâu Tư Viễn lẩm bẩm nói: “Người sống ở vùng cấm, nghe nói vì hoàn cảnh nên rất thích những người mạnh mẽ, Tề Dữ thân với Chử Minh, kia chẳng phải Chử Minh cũng……”

Giang Vân Hàng: “Cho nên thực lực của Chử Minh cũng không tầm thường.”

Khâu Tư Viễn và Giang Vân Hàng ăn xong bữa cơm trưa nhạt nhẽo, vừa rời khỏi nhà ăn thì bắt gặp người mà bọn họ đang nhắc tới.

Chử Minh và Tề Dữ vừa ăn xong, cùng đi từ lầu hai của nhà ăn xuống.

Chử Minh xụ mặt: “Nhà ăn lừa tôi, món Bắp chén hoàng kim làm gì có vàng.”

Tề Dữ bất đắc dĩ nói: “Ông bớt bớt được không, Bánh bà xã cũng có bà xã đâu.”

Chử Minh: “Đã không có vàng sao còn gọi là Bắp chén hoàng kim, sao không gọi là Bắp chiên giòn đi, Bánh bà xã cũng thế, không có bà xã mà dám gọi là Bánh bà xã, sao không gọi là Bánh chó độc thân.”

Tề Dữ cười nói: “Bánh chó độc thân thì ai mà dám ăn hả, ăn cho thành chó độc thân hết à.”

Chử Minh vừa tám với Tề Dữ vừa đi ra cửa nhà ăn.

Cửa nhà ăn là cửa kính hai cánh, Chử Minh duỗi tay kéo cánh bên trái, chưa gì đã thấy có người kéo cánh bên phải ra, Chử Minh quay sang nhìn, người mở cửa là Giang Vân Hàng.

Giang Vân Hàng cũng phát hiện Chử Minh, chỉ thoáng chút ngạc nhiên rồi lại bình thường như cũ, kéo cửa đi ra ngoài, Khâu Tư Viễn cũng đi theo đằng sau.

Tề Dữ thấy cửa bên phải đã mở, định tiện thể ra luôn, nhưng Chử Minh lại kéo cánh cửa bên trái và nói: “Chúng ta đi bên này, người ta là con giời, chính nghĩa hiên ngang, không giống lũ ác bá chỉ biết bắt nạt người khác như chúng ta, không phải người cùng đường, chúng ta đi bên trái.”

Khâu Tư Viễn đi đằng trước đột nhiên khựng lại.

Tề Dữ: “Tui đâu phải ác bá.”

Chử Minh: “Thế thì ông đi bên phải đi.”

“Không không không.” Tề Dữ bá vai cậu, cùng nhau ra ngoài từ cửa trái, “Tui với ông có nhiều tiếng nói chung hơn.”