"Không được, không, không thể đi vào nữa … "
"Tạ Kinh Ý, ưm a… Anh không thể đối với em như vậy..."
Làm gì có tình nhân nào lại không màng đến cảm nhận của kim chủ chứ! Thật quá đáng!
Tạ Kinh Ý cúi đầu hôn lên tấm lưng trắng nõn của cô, động tác nửa thân trên ôn nhu dịu dàng, nửa người dưới lại hung hăng đâm mạnh dươиɠ ѵậŧ vào trong cơ thể cô, khàn giọng dỗ dành cô: “Ngoan.”
Trong lúc cô còn đang lẩm bẩm phàn nàn, Tạ Kinh Ý hạ quyết tâm, đột ngột đẩy hông, qυყ đầυ cách một lớp bαo ©αo sυ mỏng trực tiếp tiếp xúc thân mật với cổ tử ©υиɠ mềm mại.
"Trướng quá, không … a… "
Đỗ Yến bị anh đột nhiên đâm sâu trực tiếp không nói nên lời, tất cả những tiếng gọi đứt quãng đều bị cô nghẹn lại trong cổ họng.
Đau đớn dưới hạ thân bị cảm giác no căng cùng tê mỏi bao phủ vô cùng rõ ràng, sảng khoái kì lạ khiến da đầu cô trở nên tê dại, tiểu huyệt càng hợp với tình hình mà nuốt vào từng chút một, phun ra càng nhiều chất lỏng trong suốt như kem, thuận lợi cho người đàn ông thọc vào rút ra.
Làm sao Tạ Kinh Ý có thể không nhận thấy sự ưu ái của cô. Eo hông cường tráng tích tụ sức mạnh, tàn nhẫn đâm sâu vào trong tiểu huyệt mềm mại đầy nước, khiến cho chỗ giao hợp của hai người trở nên hỗn loạn, nước bắn tung tóe, tiếng nước vang lên khắp nơi.
Từ việc miễn cưỡng nhét vào tiểu huyệt của cô, đến việc thao cô thành hình dạng này, Tạ Kinh Ý thực sự đã dùng rất nhiều sức lực, vòng eo săn chắc của con chó đực dường như có nguồn năng lượng vô tận, vừa tàn nhẫn vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cơ bắp rắn chắc sau vai anh cũng lên xuống theo động tác phập phồng của lưng.
"Tạ Kinh Ý… ưm ưm, quá lớn, a … quá sâu… "
Đỗ Yến miễn cưỡng chống đỡ thân thể, dẩu mông lên bị anh thao, đầu óc choáng váng mê mang, ngoại trừ xúc cảm trực quan nhất mà Tạ Kinh Ý mang đến cho cơ thể cô, làm cho cô không thể nghĩ được gì nữa.
"Thoải mái không?"
Khi anh hỏi câu này, khẳng định chính mình hẳn là đã rất sảng khoái rồi.
Giọng anh trầm khàn, còn mang theo tiếng thở hổn hển vì tìиɧ ɖu͙©, rõ ràng là anh đang thao cô đến thỏa mãn.
"… Thoải mái… ưm ưm… thật thoải mái... Tạ Kinh Ý… a…"
Đỗ Yến cũng rất sảng khoái, mặc dù kỹ thuật của Tạ Kinh Ý vẫn còn có chút trúc trắc, động tác đấu đá lung tung như một con mãnh thú bị đói, nhưng thứ kia của anh lớn lên trông thật giống thiên phú dị bẩm, vừa thô vừa dài, lại rất cứng, lúc cắm vào liền quan tâm đến tất cả những điểm mẫn cảm, đâm vào khiến cô chỉ biết ngoan ngoãn mà thần phục dưới thân anh.