Kim Chủ Bảo Bối Đừng Nóng Giận

Chương 5: Đỗ Yến, kẹp chặt quá, thả lỏng một chút

Lời nói ra khỏi miệng cô đứt quãng đến mức Tạ Kinh Ý phải cúi xuống, lại gần cô để nghe.

"Ừm?"

"Ưm a… Mệt … mệt quá… "

Tạ Kinh Ý vẫn chưa thoả mãn, nhưng dù sao cũng là kim chủ đại nhân lên tiếng, anh vẫn là ngoan ngoãn ôm eo người phụ nữ, lật người cô lại, mặt đối mặt mà tiếp tục làm.

Ánh đèn trong phòng ngủ đâm vào trong mắt, người phụ nữ bị thao đến mức không tìm được đường, buộc phải tỉnh dậy khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trước mặt.

Cô đây là đang xem hiện trường phát sóng trực tiếp của mình với ông chủ.

Linh hồn đột nhiên trở về chỗ cũ, khuôn mặt nhỏ của Đỗ Yến đỏ bừng lên sau khi bị dọa tỉnh, ngay cả vành tai cũng nóng lên.

Cô chỉ quan sát từ khoảng cách gần như vậy, nhìn người vừa là ông chủ vừa là tình nhân của mình đang vất vả cày cấy chăm chỉ giữa hai chân cô.

Thậm chí lúc cô cúi đầu xuống, còn có thể thấy rõ dươиɠ ѵậŧ hung dữ của anh tiến vào trong người cô một cách thô bạo như thế nào.

Đều nói không biết bao nhiêu lần tắt đèn tắt đèn tắt đèn! Tên Tạ Kinh Ý chó má lại càng không nghe! Bây giờ chính cô là người xấu hổ!

Hình ảnh bắt mắt càng trở nên sắc tình hơn.

Trong khi Đỗ Yến đang nhìn Tạ Kinh Ý ưỡn eo đẩy hông, anh cũng đang nhìn cơ thể run rẩy sau khi bị thao của cô, hai bầu vυ' trước ngực bị đâm đến không ngừng lung lay, đôi mắt hạnh nhân của cô phủ đầy sương mù, má thịt hồng hào, miệng thơm khẽ thở nhẹ.

Những hình ảnh da^ʍ mĩ chồng lên cảnh tượng trong giấc mơ, Tạ Kinh Ý khó nhịn thở ra một hơi, dùng bản năng xâm chiếm cô sâu hơn, sợ người phụ nữ trước mặt một giây sau sẽ biến mất theo giấc mơ đứt đoạn.

" … Đỗ Yến."

Giọng anh khàn khàn, nghe có vẻ như đang cố kìm nén cảm xúc nào đó.

Lỗ tai Đỗ Yến đỏ bừng, cô không dám ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ mất tự nhiên quay sang một bên: "… Sao, làm sao vậy?"

"Kẹp chặt quá, thả lỏng một chút."

Đỗ Yến xấu hổ "ư" một tiếng, lập tức lấy tay che mặt, không muốn lại đối mặt với anh.

Khuôn mặt bị che dưới tay nhỏ đỏ bừng đến phát sáng, cái miệng nhỏ thở hổn hển thì thào: “Em không biết…”

Ở dưới ánh đèn chói chang cùng Tạ Kinh Ý như vậy khiến cô quá căng thẳng, mặc dù đã bịt mắt bịt tai nhưng cơ bắp trong cơ thể cô vẫn vô thức căng lên.

Cơ thể căng thẳng, ngay cả tiểu huyệt cũng không tự chủ được mà cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ vài cái, khiến cho lông mày Tạ Kinh Ý càng nhíu chặt.