Sở Huyền Chu bỗng nhiên cong mắt cười rộ lên. Trong nụ cười của hắn chứa cả vẻ tự giễu và thản nhiên mà trước đây Lục Vân Vãn chưa từng nhìn thấy.
Thiếu niên cụp mắt xuống đối mặt với Lục Vân Vãn, trong mắt toàn là đau thương và yếu đuối.
"Ngài Nhϊếp Chính Vương, có một số việc... Tôi cảm thấy mình không nên giấu giếm nữa." Mất đi vẻ lạnh như băng xưa nay, giọng Sở Huyền Chu nghe thật đau lòng.
Hắn dừng lại mấy giây như lấy hết can đảm rồi mới ngước mắt lên nhìn Lục Vân Vãn: "Chuyện liên quan đến Thái hậu."
Chẳng lẽ Sở Huyền Chu có manh mối?
Mặc dù trong lòng chẳng hiểu mô tê gì nhưng Lục Vân Vãn vẫn bày ra vẻ cao thâm khó dò. Y vừa lau chùi chiếc ba-toong của mình vừa thờ ơ cười hỏi: "À, ngài muốn nói gì với tôi?"
"..." Người cá cắn chặt môi. Răng nanh sắc bén đâm rách môi dưới của hắn, những giọt máu đỏ tươi lập tức phun ra từ miệng vết thương.
Ánh sáng trong đôi mắt màu tím từ từ tắt đi. Sở Huyền Chu nhìn thẳng vào Lục Vân Vãn rồi run rẩy nói: "Suy đoán trước đó của ngài không sai."
"Đúng là cái chết của Thái hậu... Có liên quan đến tôi." Trong lời nói của Sở Huyền Chu chứa đầy tuyệt vọng.
Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản đến không thể đơn giản hơn nhưng hắn như mất toàn bộ sức lực mới nói ra được.
Sau khi trình bày xong, thiếu niên chậm rãi nhắm mắt lại im lặng đứng thẳng người chờ đợi quyết định mang tính sống còn.
Lục Vân Vãn: "..."
-----
Sao không giống mấy thứ viết trong sách chút nào vậy?
Trên mặt Lục Vân Vãn vẫn còn đang mỉm cười nhưng thực ra trong lòng y sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Miệng nguyên chủ thối quá vậy?! Sao đoán chuẩn thế?
Sau cảm giác hoang đường là cảm giác sợ hãi ập tới.
Thái hậu là người thân duy nhất của Sở Huyền Chu. Rốt cuộc tại sao hắn lại gϊếŧ bà ta chứ...
Chẳng phải phần đầu quyển tiểu thuyết kia nói Sở Huyền Chu là một người ngây thơ đơn giản, hoàn toàn xa lạ với hoàng thất sao?
Có vẻ như thiếu niên đoán được nghi ngờ trong lòng Lục Vân Vãn thì phải. Giọng hắn một lần nữa truyền vào tai y.
Sở Huyền Chu cất giọng nhẹ nhàng: "Mấy tháng ở Thủ Đô Tinh này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời tôi... Ngài Nhϊếp Chính Vương, khi đó tôi cho rằng mình đã có người thân, có nhà rồi... Không ngờ rằng trong lúc hấp hối, Thái hậu bỗng nhiên muốn gϊếŧ tôi..."
Một giọt nước mắt rơi xuống khỏi khoé mắt Sở Huyền Chu rồi chạm vào sàn nhà, vỡ tan tành.