Người cá trong Hồi du kỳ thường hay bị du͙© vọиɠ nguyên thuỷ chi phối. Trừ tìиɧ ɖu͙© ra còn có bản năng săn gϊếŧ và thỉnh thoảng sinh lý đau đớn nữa.
Có người cá biết sử dụng thuốc để làm tê liệt bản thân, chẳng qua dùng nhiều thuốc cũng sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí óc và khiến du͙© vọиɠ bành trướng khó khống chế hơn, còn có khả năng làm người cá rơi vào trạng thái mất khống chế ngắn nữa.
Nói thẳng ra là bị điên.
Theo những gì Lục Vân Vãn biết thì đúng là đã từng có tin đồn Thái hậu thích gϊếŧ chóc tàn bạo thật... Cho nên Sở Huyền Chu gϊếŧ bà ta để tự vệ ư?
Cảm giác căng thẳng trước đó dần biến mất. Lục Vân Vãn ôm thái độ chờ mong từ từ tiêu hoá lời Sở Huyền Chu.
Trong phòng nghỉ trống trải này, y trở thành chỗ dựa duy nhất có thể lắng nghe thiếu niên.
Lại thêm một giọt nước mắt nữa tan tành dưới sàn, Sở Huyền Chu chậm rãi mở mắt ra.
Nước mắt dâng trào trong đôi mắt màu tím khiến cả người Sở Huyền Chu như sắp sụp đổ vậy. Hắn lắc đầu cười mỉa một tiếng: "Loại người như tôi... Sinh ra đã không có tư cách rồi..."
Giọng nói run rẩy đi kèm với vẻ mặt bi ai của Sở Huyền Chu đã giáng một đòn thật mạnh vào lòng đồng cảm của Lục Vân Vãn.
Nhân vật chính lớn lên ở một hành tinh nghèo nàn, vất vả lắm mới được người thân mang về nhà nhưng sau đó lại phải đối diện với cảnh bà ta nổi điên muốn gϊếŧ mình... Quá khứ thảm quá đi mất.
"Tất cả những gì tôi có hiện tại đều là do tôi trộm được. Ngài Nhϊếp Chính Vương... Tôi phụ lòng tin của ngài rồi." Sở Huyền Chu hít một hơi thật sâu rồi nói ra mục đích cuối cùng: "Ngài yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp điều tra, cũng có thể công khai thừa nhận chuyện này."
"Không..."
Lục Vân Vãn lập tức đánh bay đống suy nghĩ tạp nham trong đầu rồi đứng dậy đi tới bên cạnh Sở Huyền Chu.
Đùa gì thế! Nhân vật chính tự thú bị giam vào tù, sau khi chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì thức tỉnh tinh thần lực rồi bắt đầu lưu vong. Đó chẳng phải là phần mở đầu của quyển tiểu thuyết kia sao?
Vả lại tự vệ là quyền lợi của chính hắn mà!
Nhϊếp Chính Vương im lặng mấy giây rồi cởi bao tay màu đen ra, để lộ bàn tay với làn da trắng như lông thiên nga bên dưới và vết sẹo dữ tợn: "Điện hạ, ngài nghĩ đến hôm nay tôi mới tra ra được chuyện này à?" Lục Vân Vãn mở mắt nói mò một cách chuyên nghiệp.
"Cảnh báo cáo vừa rồi là tôi cố ý bày ra cho ngài xem thôi." Mới là lạ.
"Đây chỉ là một lời nhắc nhở. Điện hạ, ngài sơ suất quá rồi."
Thiếu niên Lục Vân Vãn đứng trước mặt y hơi run lên: "Sao ngài..."
"Điện hạ, tôi rất đau lòng." Y cắt ngang lời Sở Huyền Chu nói.
Bàn tay lạnh như băng chạm khẽ lên khoé mắt thiếu niên. Lục Vân Vãn dùng một hành động dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn lau sạch nước mắt bên bờ mi ươn ướt cho hắn.
"Không phải vì ngài lừa dối ta mà là vì ngài thất bại trước ta..." Y dịu dàng nhìn về phía màn chiếu 3D rồi nói.
Sở Huyền Chu nhìn người trước mặt với vẻ không thể tin nổi.
"Muốn sống không phải điều đáng xấu hổ, ngài cũng có thể không chừa thủ đoạn để đạt được mục đích, có điều đó phải là thủ đoạn thông minh."
Y chạm tay vào khoé miệng Sở Huyền Chu, lau sạch máu tươi trên đó cho hắn.
Lục Vân Vãn cười khẽ, chậm rãi liếʍ ngón tay dính máu rồi thì thầm bên tai Sở Huyền Chu:
"Lừa dối chưa bao giờ là việc đáng xấu hổ, đây là bản năng khắc sâu trong DNA của mỗi sinh vật rồi."
"Giống như tắc kè hoa ấy, lúc thì nó ngụy trang thành con bướm đẹp, lúc lại ngụy trang thành cành cây khô đấy thôi." Y đặt tay lên mái tóc dài của Sở Huyền Chu rồi nói khẽ: "Muốn có được quyền lực, muốn gϊếŧ tôi thì ngài phải học được cách ngụy trang..."