Vai Ác Cố Chấp Trong Tiểu Thuyết Nhân Ngư Lật Xe Rồi

Chương 17

Ở đầu kia phòng nghỉ, Sở Huyền Chu chậm rãi nhìn sang đây, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Lục Vân Vãn còn chưa kịp nhớ ra "bà ta" là ai, thiếu niên trong màn chiếu 3D đã nói tiếp: "Ngài Nhϊếp Chính Vương, ngài đoán không sai, cái chết của Thái hậu không bình thường chút nào. Bà ta không chết tự nhiên nhưng nguyên nhân cụ thể gây ra cái chết và hung thủ gϊếŧ bà ta là ai thì còn cần thời gian điều tra thêm..."

À, hóa ra là Thái hậu.

... Ấy? Không đúng!

"Bà ta" là Thái hậu á??

Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trên đầu Lục Vân Vãn.

Một giây sau y mới chậm chạp nhớ ra: Vì muốn hãm hại nhân vật chính mà Nhϊếp Chính Vương đã từng công khai nghi ngờ cái chết của Thái hậu không bình thường, còn cử người đi điều tra cẩn thận nữa.

Trong có viết rằng lúc đó Nhϊếp Chính Vương chỉ thuận miệng tìm đại một lý do để đổ oan cho nhân vật chính mà thôi.

Chuyện này còn chưa điều tra được lâu đã kết thúc vì sự kiện lưu vong của Sở Huyền Chu.

Nhưng cảnh tượng trước mắt nói cho Lục Vân Vãn biết rằng... Hình như nguyên chủ mèo mù vớ phải chuột chết rồi.

Mình vô tình lật tẩy một bí mật mất rồi: Cái chết của Thái hậu thật sự có vấn đề!

Nhưng bà ta đã đến giới hạn tuổi thọ của một người cá, rốt cuộc là ai lại ra tay vào lúc này chứ?

Sau khi Edwin báo cáo xong, cả phòng nghỉ lặng ngắt như tờ.

Trong lúc Lục Vân Vãn tiêu hóa những thông tin này, con ngươi màu tím của Sở Huyền Chu cũng dần trở nên u ám.

Vẻ căng thẳng và những tính toán phức tạp vốn ẩn sâu trong mắt hắn dần bị sự yếu đuối thay thế. Hắn như trở thành một con người khác vậy.

Đánh hơi được nguy hiểm sắp ập xuống mình, Sở Huyền Chu quyết định mình phải ra tay trước chiếm cơ hội tốt mới được.

"Ngài Nhϊếp Chính Vương." Ở bên kia phòng nghỉ, Sở Huyền Chu đột nhiên đứng dậy cất lời cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Vân Vãn.

"Ngài Nhϊếp Chính Vương... Tôi có chuyện muốn nói với ngài."

Lục Vân Vãn chỉ bối rối trong chưa đầy một giây rồi nhanh chóng nhập vai.

Nhϊếp Chính Vương ngồi trên ghế sô pha cười cười chống tay xuống cằm rồi khẽ gật đầu với Sở Huyền Chu: "Được, cậu nói đi."

Mấy ngôi sao lùn phát ra ánh sáng màu xanh bạc từ từ trôi ngang qua cửa sổ. Tia sáng lạnh lẽo từ những ngôi sao đã đến tuổi xế chiều hắt vào gò má người cá trước mặt.

Chiếc áo sơ mi tơ tằm màu lam khuất dưới mái tóc dài buộc sau gáy của Sở Huyền Chu. Giờ khắc này chúng như sắp hóa thành bọt biển và biến mất trên cuộc đời này vậy.