Ngón tay nhỏ mảnh khảnh câu lấy tay Sở Ức Quy, hai thiếu niên cùng tuổi, bàn tay một lớn một nhỏ tay nắm lấy nhau, nhưng lại đối lập một cách rõ ràng.
Mà lúc này đây, Mặc Thu câu lấy ngón tay ấm áp của Sở Ức Quy.
Cậu căn bản không chú ý tới, Sở Ức Quy cũng đã dùng một ít kỹ xảo nho nhỏ với cậu.
Cậu không giữ lại bí mật gì cho bản thân, hoàn toàn tin tưởng lời mà bạn mình nói.
Mặc Thu cởϊ qυầи áo, thân thể gầy như que củi càng rõ ràng bại lộ dưới ánh mắt của Sở Ức Quy.
Trên thân thể gầy yếu kia, mỗi một vết thương từng tồn tại dường như có thể nhìn thấy xương cốt, những vết thương này rất dễ dàng khôi phục ở tuổi trưởng thành nhưng bây giờ lại rõ ràng như thế.
Trên người Mặc Thu có không ít chỗ xanh tím, đậm nhạt khác nhau, có thể nhìn ra không phải lưu lại cùng một lần.
Âm thanh mở hộp thuốc vang lên, Sở Ức Quy mới bắt đầu giúp cậu bôi thuốc.
Cũng không biết là thuốc gì, ngay từ đầu lạnh lẽo, theo bàn tay Sở Ức Quy bôi đều lên miệng vết thương, trên miệng vết thương trở nên ấm áp hơn, mùi thuốc dần dần bao trùm hai người.
“Vết thương này từ đâu mà có?” Tay Sở Ức Quy chạm lên miệng vết bầm tím nghiêm trọng nhất ở trên bụng Mặc Thu rồi hỏi.
Nhưng Mặc Thu lại không trả lời, cậu không biết mình có nên trả lời hay không.
“Tớ sẽ giữ bí mật, sẽ không làm ra chuyện gì gây nguy hiểm cho cậu đâu.” Sở Ức Quy không chút để ý nói, như đang nói chuyện phiếm với bạn bè, cũng không ra vẻ như mình đặc biệt để ý đến chuyện này.
“Là ba tớ đá, buổi tối khi tớ dọn dẹp phòng, đá đổ chai bia, đánh thức ba tớ dậy.” Dường như Mặc Thu rất tín nhiệm với chuyện chia sẻ bí mật này, vả lại cũng có chút nhiệt tình, sau khi nghe được Sở Ức Quy cam đoan, cậu không còn khúc mắc trong lòng nữa.
Tay Sở Ức Quy đυ.ng nhẹ lên vết bầm tím trên chân của Mặc Thu, nơi này rõ ràng là vết bầm tím do cùng một khoảng thời gian tạo thành: “Nơi này thì sao?”
“Nơi này cũng là ngày hôm đó ba tớ đá.”
Sở Ức Quy gật đầu, ngón tay đặt trên vai Mặc Thu, nơi này có dấu vết đã từng bị thương nghiêm trọng một lần, phía trên còn có dấu vết do khâu chỉ, còn để lại một vết sẹo giữ tợn: “Nơi này thì sao?”
“Lúc bà nội tớ lên cơn điên, đẩy tớ vào l*иg gà, bên cạnh có một mũi dây thép gai nên bị trầy xước, nhờ bác sĩ trong thôn khâu lại.” Mặc Thu nói.
“Vết thương rất nặng sao?” Vết thương thành ra như thế này, hắn cũng đoán được tình huống hỗn loạn vào lúc đó là như thế nào.
Mặc Thu nhu thuận gật đầu: “Ừ, khoảng thời gian đó vẫn luôn sốt, nằm trên giường không thể cử động, bà nội vẫn luôn cho tớ uống thuốc.”
“Nơi này thì sao?” Sở Ức Quy hỏi dấu vết rất quái dị trên đùi Mặc Thu, nhìn qua giống như dấu răng, hình bầu dục lộn xộn không theo một quy tắc nào, tuy rằng còn lưu lại vết sẹo nhưng màu da nơi này lại không giống với màu da xung quanh.
“Là bị chó cắn, ba tớ trộm chó, muốn ăn thịt chó nhưng dây thừng xích chó bị đứt, ba tớ bỏ chạy, còn tớ không thể chạy thoát.”
Tay Sở Ức Quy dừng lại, hắn không ngẩng đầu nữa, giả vờ nghiêm túc xử lý vết thương, lại chỉ vào bên hông Mặc Thu: “Còn nơi này thì sao?”
“Tớ không nhớ rõ nữa.” Mặc Thu mờ mịt chớp chớp mắt, dường như vết thương này có từ khi nào cậu cũng không biết.
Trên người Mặc Thu có đủ loại vết thương, mỗi một cái đều không được trải qua thời gian trị liệu tốt, mỗi vết thương sau lưng đều có những vết sẹo lớn.
“Vết sẹo sau lưng cậu còn nhiều hơn so với phía trước.” Sở Ức Quy chậm rãi nói.
Mặc Thu nhớ lại chuyện cũ: “Lúc bị đánh, nếu đánh vào bụng và ngực sẽ rất đau, nên tớ đã xoay người lại.”
Sắc mặt của Sở Ức Quy cực kỳ phức tạp: “Là kinh nghiệm sao?”
Mặc Thu nghiêng đầu, cậu chỉ làm theo bản năng mà thôi.
Sở Ức Quy bôi thuốc lên toàn bộ vết thương bầm tím, băng bó băng gạc mới lên cổ tay của Mặc Thu, sau đó cầm lấy điện thoại di động, tầm mắt dừng lại trong ánh sáng sáng ngời của điện thoại di động, mở miệng hỏi Mặc Thu: “Đau không?”
“Không đau.” Mặc Thu nói là vết bầm tím ở bụng và chân, sau đó lại nói: “Không quá đau.”
Sở Ức Quy bình tĩnh nói: “Cậu có hận bà nội và ba mẹ của mình không?”
Đây phải là một câu trả lời chắc chắn.
Sở Ức Quy cũng muốn nghe một đáp án khẳng định như vậy từ cậu.
Sở Ức Quy chậm rãi nâng hai mắt lên khỏi điện thoại di động, đáy mắt hắn ấp ủ tia tối tăm sinh sôi nảy nở trong bí mật.
Nhưng trong ánh mắt sáng ngời trong suốt của Mặc Thu, không tìm được bất kỳ màu sắc tiêu cực nào.
Mặc Thu chăm chú quan sát Sở Ức Quy.
Mặc Thu không ý thuận theo Sở Ức Quy, hỏi ngược lại: “Vì sao?”
“Bọn họ đối với cậu như vậy, cậu không hận bọn họ sao?” Sở Ức Quy hỏi lại lần thứ hai.
Lúc này đây, Mặc Thu không nói lời nào chứ không phải từ chối trả lời.
Từ sắc mặt của Mặc Thu, Sở Ức Quy thấy được sự mờ mịt.
Mặc Thu không hiểu nên không thể trả lời.
Sở Ức Quy rũ mắt che đi tâm trạng của hắn, khiến Mặc Thu muốn quan sát vẻ mặt của hắn mà không được.
“Sợ không?” Sở Ức Quy lại truy hỏi.
Nhưng lần này Mặc Thu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có đôi khi có.”
“Sợ nhưng không hận sao?”
Lúc này đây, Sở Ức Quy vẫn không nhận được câu trả lời của Mặc Thu, giống như từ ‘Hận’ này là một từ không có ý nghĩa với Mặc Thu.
“Nếu cho cậu một cơ hội, cậu có sẵn sàng vứt bỏ bọn họ không?”
Mặc Thu lắc đầu rất mạnh mẽ, rất kiên định: “Tớ muốn ở cùng ba mẹ.”
Mặc Thu biểu đạt không có nửa phần giả dối, ánh mắt rất sáng ngời.
Sở Ức Quy há miệng, lời nói đến cổ họng nhưng lại bị nuốt trở về, ngược lại hắn hỏi một câu hỏi hoàn toàn trái ngược: “Bây giờ cậu sống rất hạnh phúc sao?”
Mặc Thu kiên định gật đầu, không có bất kỳ hoang mang nào.
Thân thể gầy yếu của thiếu niên cuộn tròn trên sô pha, yếu ớt như có thể tùy lúc biến mất trong không khí. Nhưng khi cậu gật đầu, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt cơ hồ có thể tràn đầy đôi mắt xinh đẹp kia.
Sở Ức Quy như nhìn thấy thiếu niên ngồi trên đống rác, trên mặt bẩn thỉu lại có thể khiến thiếu niên mỉm cười hạnh phúc, giả tạo như một bức tranh trào phúng hiện thực.
Mặc Thu cho rằng tất cả mọi người mà bây giờ cậu gặp đều ấm áp.
Nhưng sâu trong ký ức của Mặc Thu, có một đoạn ký ức tựa như mộng cảnh.
Trong không gian tối tăm bức bách, tràn ngập mùi tanh và mùi máu tươi khó ngửi.
Khớp xương sưng to, thân thể quái dị, xương cốt đau đớn khó nhịn sau khi gãy.
Toàn thân thời thời khắc khắc tràn ngập đau đớn.
Nhục mạ, gầm gừ, đánh đập, xé rách, dây dưa, cười gằn...
Dưới một vùng tinh không vô tận không ngừng xâm lấn vào trong cơ thể cậu, cậu không cách nào chống lại cơn rét lạnh.
Đó là sự không hạnh phúc.
Đến bây giờ Mặc Thu cũng không rõ, những cảm giác đáng sợ kia như thế nào đột nhiên biến mất.
Nó giống như một giấc mơ rất thực tế, nhưng vừa thức dậy, cậu đã thấy mình ở trong chăn ấm áp.
So với giấc mơ quá chân thực đó, bây giờ cậu có ánh nắng mặt trời, giường, sách, thức ăn ngon, mùi cỏ, tự do chạy nhảy...
Mặc Thu thật sự rất hạnh phúc.
Sở Ức Quy nhìn màn hình điện thoại di động, mà Mặc Thu lại một lần nữa mặc xong bộ đồ ngủ của mình.
Sở Ức Quy gửi khá nhiều ảnh chụp và một đoạn ghi âm dài cho ba mẹ.
Tắt điện thoại di động, Sở Ức Quy ngẩng đầu mỉm cười: “Đã quá muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Mặc Thu gật đầu: “Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Dưới ánh đèn sáng ngời, Sở Ức Quy đứng lên đi vào phòng ngủ nhỏ của cậu, hắn tắt đèn, bóng lưng cao lớn trong nháy mắt chìm vào trong bóng tối.
Mặc Thu nằm trên ghế sô pha, ghế sô pha to như một chiếc giường rộng rãi.
Nghiêng người, Mặc Thu không rõ.
Bạn bè của cậu dường như không hài lòng, còn không hài lòng hơn trước đó nữa.