Mặc Thu bình tĩnh lại.
Sở Ức Quy vẫn nắm tay Mặc Thu, nhiệt độ của hắn truyền sang cho cậu, đầu ngón tay lạnh lẽo khỏe mạnh nhuộm màu hồng nhuận.
Lúc buông ngón tay ấm áp của Mặc Thu, lại không biết là hắn hưởng thụ ấm áp của cậu, hay chỉ lưu lại nhiệt độ cho Mặc Thu mà thôi.
“Tối nay tớ nên ngủ ở đâu?” Sở Ức Quy hỏi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khu dân cư đối diện đã có không ít hộ gia đình tắt đèn, báo hiệu đêm khuya đã buông xuống.
Sau khi suy nghĩ, Mặc Thu quyết định nhường giường nhỏ yêu thích của mình cho hắn và nói: “Cậu ngủ trên giường của tớ.”
“Còn cậu thì sao?” Sở Ức Quy hỏi.
“Tớ ngủ trên sô pha.”
Sở Ức Quy gật đầu.
Ngồi trên giường đơn chật hẹp, ngón tay Sở Ức Quy vô thức vuốt ve nệm giường.
Giường này chỉ có một lớp vải mỏng thô sơ và gần như chỉ có lớp vải mỏng đó chứ không có gì khác, thế nhưng lại rất sạch sẽ.
Sở Ức Quy nhìn thoáng qua điện thoại di động, trên đó có tin nhắn của Dương Tiêu Vũ.
Mẹ: Ức Quy, có thể làm phiền con một chuyện không? Có thể giúp Mặc Thu xử lý vết thương một chút không?
Mẹ: Hôm nay mẹ nhìn thấy vết bầm tím của nó rất nghiêm trọng, không biết những nơi khác như thế nào, mẹ thực sự rất lo lắng.
Mẹ: Đặt thuốc mỡ ở cửa.
Mẹ: Làm khó con rồi, Ức Quy.
Liên tiếp mấy tin nhắn, sự lo lắng của Dương Tiêu Vũ cơ hồ muốn tràn ra màn hình.
Có lẽ Dương Tiêu Vũ không phải là một người mẹ hoàn hảo, nhưng không thể phủ nhận bà đang cố gắng trở thành một người mẹ tốt.
Sở Ức Quy nghiêng đầu hỏi: “Trước khi đi ngủ cậu không tắm rửa sao? Hôm nay cậu đổ rất nhiều mồ hôi.”
“Tắm chứ.” Mặc Thu gật đầu.
Sở Ức Quy rất thản nhiên làm một tư thế mời: “Cậu đi tắm rửa trước đi.”
Mặc Thu gật đầu.
Sở Ức Quy nhìn Mặc Thu cầm theo một bộ áo quần sạch sẽ tiến vào phòng vệ sinh, còn đóng cửa lại.
Sở Ức Quy nghe được tiếng nước tí tách từ trong phòng tắm truyền đến, đi tới cửa chính.
Ở cửa có một cái túi nilon đầy ắp những loại thuốc khác nhau, đều yên lặng nằm ở đó. Hắn mở từng loại thuốc ra xem hướng dẫn sử dụng.
Trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, nước theo bờ vai mảnh khảnh gầy yếu rơi xuống, Mặc Thu cẩn thận tỉ mỉ rửa sạch.
Lúc một mình đứng trong phòng vệ sinh, sắc mặt của Mặc Thu có vài phần hoảng hốt.
Cậu đã có một người bạn.
Bạn của cậu trông rất đẹp, chữ viết rất đẹp, bàn tay cũng rất đẹp, giọng nói cũng rất hay.
Lúc xoa xà phòng lên người, Mặc Thu chú ý tới một cái bong bóng nhỏ tinh tế lóng lánh ánh sáng dưới ánh đèn phòng tắm mờ nhạt, bọt bong bóng vô duyên vô cớ hấp dẫn sự chú ý của Mặc Thu, lại vô duyên vô cớ nổ tung.
Mặc Thu cảm thấy Sở Ức Quy rất giống bong bóng nhỏ này.
Băng gạc trên cánh tay không cẩn thận bị ướt, Mặc Thu dứt khoát tháo băng gạc xuống, dùng xà phòng làm sạch băng gạc.
Sau này có thể còn có tác dụng, Mặc Thu sẽ bảo vệ nó thật kỹ.
Chỉ là mẹ không thích trong nhà có rác, phải giấu nó đi.
“Mặc Thu, cậu đang làm gì bên trong vậy?” Đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của Sở Ức Quy: “Cậu tắm lâu quá, có cần tớ giúp gì không?”
Mặc Thu nhìn băng gạc đang được rửa sạch trong tay, vì chuyện này nên mới lãng phí chút thời gian.
Giọng nói của Sở Ức Quy rất gần, hẳn là đang đứng ở cửa.
Cậu còn chưa có mặc quần áo, theo bản năng vươn tay ra với lấy quần áo, quên mất phải trả lời Sở Ức Quy trước.
Sở Ức Quy như đang lo lắng cho cậu, trực tiếp đẩy cửa phòng vệ sinh ra.
Ninh Xảo Trân không thích Mặc Thu khóa cửa, Mặc Thu cũng không có thói quen khóa cửa.
Đột nhiên, Mặc Thu đứng ở trong phòng tắm, đôi mắt chạm vào ánh mắt của Sở Ức Quy.
Không khí có chút trầm mặc, quần áo khô ráo mà Mặc Thu dùng để che cơ thể từng chút từng chút bị dòng nước chảy xuống làm ướt.
Bị nhìn thấy hết rồi!
Vết thương trên người cậu bị nhìn thấy rồi!
Mặc Thu rõ ràng hoảng hốt.
Sở Ức Quy lại nhìn Mặc Thu, một hồi lâu sau mới rũ hai mắt xuống: “Xin lỗi.”
Sở Ức Quy đóng cửa lại, nhưng vẻ mặt hình như không có bất kỳ sự áy náy nào.
Hắn cố tình mở cửa.
Hắn làm bạn của Mặc Thu nhưng lại không biết trên người cậu có vết thương, không đủ lý do để giúp Mặc Thu băng bó, hắn cần một sự ‘Ngẫu nhiên’ để nhìn thấy vết thương.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tốt, nhưng lúc chân chính nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Mặc Thu, Sở Ức Quy lại bị làm cho chấn động.
Sở Ức Quy vuốt trán, thân thể Mặc Thu còn lưu lại trong tầm mắt của hắn.
Đứng ở trong nước, dòng nước trên người cậu lại không thể che lấp những vết thương dữ tợn đáng sợ kia.
Mặc Thu rất gầy, bả vai càng gầy yếu, khớp xương hơi nhô ra giống như một bộ xương di động, kiên cường chống đỡ lớp da yếu ớt.
Thậm chí thân thể như vậy có thể nói là quái dị nhưng cũng không xấu xí, có độ cong ưu tú, đủ để chứng minh đó là một bộ thân thể ưu tú.
Chỉ là phần ưu tú này cũng không được người khác quý trọng đối đãi.
Sở Ức Quy tận mắt chứng kiến những vết thương in trên người Mặc Thu, rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào chứ!
Mặc Thu ở trong phòng tắm rất lâu, cuối cùng mặc đồ ngủ quần áo dài tay đi ra ngoài.
Vết thương không muốn bị người khác nhìn thấy nay lại bị hắn nhìn thấy, sự thật này làm cho Mặc Thu luống cuống.
“Trời nóng như vậy mà cậu còn mặc dày như thế sao?” Sở Ức Quy nhìn thấy Mặc Thu đi ra, lên tiếng hỏi.
“Ừ.” Mặc Thu né tránh ánh mắt của hắn.
“Không muốn bị tớ nhìn thấy sao?” Sở Ức Quy trực tiếp làm rõ.
Mặc Thu gật đầu rồi lại lắc đầu.
Không chỉ là vì không muốn bị nhìn thấy, mà còn là vì Ninh Xảo Trân không muốn.
“Cậu cho tớ xem những vết thương này đi. Ba cậu mà đánh cậu thì tôi không quản được, nhưng cậu đừng giở trò như vậy trước mặt tớ! Cậu nghĩ tớ dễ dãi hơn ba của cậu đúng không?”
Ninh Xảo Trân giận chó đánh mèo khi tâm trạng không tốt, khiến Mặc Thu cho dù ở trong nhà cũng sẽ tuyệt đối không để vết thương của mình lộ ra bên ngoài.
Quần áo trên người cậu là quần áo do những đứa trẻ không mặc nữa cho cậu, cậu sử dụng nó làm đồ ngủ của mình.
“Tớ có mua một ít thuốc.” Tay Sở Ức Quy vén túi nilon bên cạnh phát ra tiếng xào xạc: “Tớ muốn bôi thuốc cho cậu, được không?”
Mặc Thu ngẩn người, có chút mờ mịt.
“Cậu bị thương có chút nặng, nếu như cậu không muốn cho tớ xem, vậy tớ sẽ dẫn cậu đi gặp bác sĩ.” Giọng điệu của Sở Ức Quy rất tùy ý, không cường ngạnh, thậm chí coi là ôn hòa.
Nhưng Sở Ức Quy càng bình thản nhắc tới vết thương của cậu như vậy, lại càng nhắc nhở vết thương của Mặc Thu đã bị hắn phát hiện.
[Nếu mày để cho người khác biết mày bị đánh, sau này tao sẽ không cho mày đi học nữa.]
[Dám gây phiền phức cho tao, sau này mày cũng đừng nghĩ mà sống tốt.]
“Tôi không có bị thương.” Mặc Thu cầm góc áo của mình kéo xuống phía dưới, giãy giụa có ý đồ tự lừa mình dối người.
Sở Ức Quy chăm chú nhìn Mặc Thu, phảng phất như thấy được con nhím nhỏ đang dựng thẳng gai nhọn lên toàn thân mềm mại, cố gắng muốn phòng ngự nhưng lại không hề có tác dụng.
Sở Ức Quy hòa hoãn lại, hỏi: “Mặc Thu, cậu có biết giữa bạn bè nhất định sẽ có một hoặc là rất nhiều bí mật nhỏ không?”
“Hả?” Đột nhiên bị chuyển đề tài, Mặc Thu một lần nữa nhìn về phía Sở Ức Quy, quan sát vẻ mặt của hắn.
Sở Ức Quy mỉm cười, nụ cười này có lẽ không phải vui vẻ nhưng rất bình tĩnh, giống như làn gió mềm mại khẽ vuốt ve bên cạnh con nhím nhỏ, nói cho nó biết nó đang rất an toàn.
“Chuyện này coi như là bí mật nhỏ giữa chúng ta đi.”
Bí mật nhỏ?
Từ vựng bí ẩn này mang theo vài phần cảm giác cấm kỵ, làm Mặc Thu xúc động.
“Chuyện mà người khác không nên biết, đây là bí mật nhỏ.” Giọng điệu Sở Ức Quy chậm lại, gằn từng chữ một, cho Mặc Thu thời gian tiếp nhận đầy đủ thông tin.
Sở Ức Quy vươn ngón tay cái hơi cong lên về phía Mặc Thu: “Được không?”