Trong phòng khách sạn, rèm che thật dày của khách sạn chặn ánh đèn sáng ngời trong phòng, Sở Kiến Thụ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, trên mặt bàn trong phòng đặt một máy tính xách tay.
Sở Kiến Thụ đang mở cuộc hội nghị qua video với thư ký Tống Văn Thu.
“Văn Thu, vất vả cho cậu rồi.” Báo cáo xong nội dung công việc, giọng nói của Sở Kiến Thụ không còn lạnh lùng, dường như đang nói chuyện phiếm với một người bạn của mình.
“Tình huống phía bên ngài như thế nào rồi?” Tống Văn Thu hỏi.
“Không quá thuận lợi, nhưng Ức Quy rất tích cực, bây giờ đang ở trong nhà Mặc Thu.” Sở Kiến Thụ khẽ thở dài.
“Tiểu thiếu gia...” Nhắc đến Sở Ức Quy, Tống Văn Thu có chút cảm khái: “Chẳng lẽ cậu ấy không để ý chút nào sao?”
“Trông nó có vẻ rất bình tĩnh.”
Tống Văn Thu lại nói: “Loại chuyện như thế này sao lại không có gì được! Nếu Sở Ức Quy thật sự cảm thấy không có gì mới là điều kỳ quái đó.”
Tuy rằng Sở Kiến Thụ không thích người khác nói con cái của mình như vậy, nhưng không thể không thừa nhận Tống Văn Thu nói đúng.
Quan hệ giữa Sở Ức Quy và Mặc Thu, xác thật không phải là chuyện dễ dàng giải quyết như vậy.
“Nó vẫn luôn có suy nghĩ của riêng mình.” Sở Kiến Thụ chỉ có thể mập mờ trả lời một câu.
Tống Văn Thu cũng không nói thêm quá nhiều.
“Văn Thu, bây giờ Sở Chương và Dương Tắc có khỏe không?” Sở Kiến Thụ hỏi hai đứa con trai của mình.
“Tình trạng công việc của Dương Tắc rất tốt, nhưng Sở Chương thì không liên lạc được, lần này hình như là quay một bộ phim hoàn toàn khép kín, chi bằng để phu nhân đi liên hệ xem một chút.” Tống Văn Thu nói.
Sở Kiến Thụ nhìn thoáng qua đầu giường của giường đôi trong khách sạn lúc này, vợ mình đang đeo tai nghe bluetooth, xem tin nhắn điện thoại di động, rũ mắt cẩn thận lắng nghe phía bên kia đang nói gì.
Hiển nhiên bây giờ Dương Tiêu Vũ đang toàn tâm toàn ý đặt ở trên người Mặc Thu, làm sao còn đi lo được những chuyện khác.
Tống Văn Thu lại hỏi: “Không nói cho bọn họ biết sao?”
Sở Kiến Thụ bất giác thở dài: “Đợi một thời gian đi, chuyện gì đều phải giải quyết từng chuyện một.”
Cúp điện thoại, Sở Kiến Thụ xoa nhẹ lông mày.
Tình trạng của vợ mình vẫn chưa ổn định, nếu để hai đứa lớn biết, ông e là mọi thứ sẽ khó kiểm soát.
Sau tất cả mọi chuyện…
Khi trước bị lạc mất Mặc Thu cũng là do sơ sẩy của hai đứa lớn, cuối cùng mới dẫn đến kết quả như thế này.
Bất kể là Sở Chương hay Dương Tắc đều không tiện trực tiếp đối mặt với Mặc Thu.
Sở Kiến Thụ đang suy nghĩ, nhưng sau khi thấy sắc mặt mất mát lại trầm xuống của Dương Tiêu Vũ mới thôi không suy nghĩ thêm nữa.
“Tiêu Vũ, làm sao vậy?” Sở Kiến Thụ nhạy cảm nhận ra vẻ mặt đã thay đổi của vợ, lập tức đi đến bên cạnh vợ của mình.
Dương Tiêu Vũ tháo tai nghe Bluetooth xuống, giọng nói không rõ ràng của hai thiếu niên được phát ra trong điện thoại.
Là Sở Ức Quy đang nói chuyện với Mặc Thu, ánh mắt Sở Kiến Thụ chớp nhẹ mấy cái.
Là hai đóa hoa tươi sáng vốn nên nở rộ, nhưng lại có cảm giác nhợt nhạt giống như bị đóng băng trong khối băng cứng rắn, làm cho người ta không thở nổi.
“Em là một người mẹ rất kém cỏi.” Ngày xưa Dương Tiêu Vũ tinh xảo bao nhiêu thì bây giờ lại yếu ớt bấy nhiêu, bà dựa vào đầu giường, vươn tay che mắt: “Em không thể nào bảo vệ tốt con của mình, cũng xem nhẹ đứa nhỏ vốn đối xử rất tốt với em.”
“Tiêu Vũ, em rất cố gắng rồi. Em đang cố gắng làm tốt nhất có thể mà.”
Sở Kiến Thụ an ủi cũng không làm cho tâm trạng Dương Tiêu Vũ trở nên tốt hơn, bất luận an ủi như thế nào cũng chỉ là lừa mình dối người, Dương Tiêu Vũ biết mình có bao nhiêu thất trách trong vai trò làm một người mẹ.
“Bây giờ em phải làm sao mới có thể để cho con trai của mình thoát khỏi cảnh sống trong một gia đình như vậy? Đó mà gọi là hạnh phúc sao?” Giọng nói của Dương Tiêu Vũ trở nên nghẹn ngào.
Sở Kiến Thụ dỗ dành Dương Tiêu Vũ, cũng dành thời gian nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình.
Ánh mắt nhìn từng tấm ảnh có vết thương dữ tợn, Sở Kiến Thụ là một người cha, mặc dù cố gắng khiến cho mình bình tĩnh bao nhiêu cũng không thể tiếp nhận được chuyện này.
Giọng nói non nớt bình tĩnh của Mặc Thu kể lại quá khứ đều làm cho Sở Kiến Thụ hiểu sâu sắc hơn tâm trạng của Dương Tiêu Vũ.
Đó là sự thất bại của bọn họ với tư cách là cha mẹ.
Mới có thể để cho con trai của bọn họ sinh ra ỷ lại với đám cặn bã kia.
Sau khi hơi tỉnh táo, Sở Kiến Thụ đột nhiên phát hiện, Sở Ức Quy cũng không phải gửi riêng tin tức này cho ông và Dương Tiêu Vũ, mà là trực tiếp gửi đến trong nhóm gia đình bọn họ.
Đây là một nhóm bao gồm cả năm người trong gia đình bọn họ, nhưng nhóm này quá mức yên tĩnh, chỉ có một vài chuyện quan trọng cần cả nhà tham dự mới xuất hiện một hai tin nhắn, bây giờ tất cả đều là tin nhắn của Sở Ức Quy.
Trong lòng Sở Kiến Thụ hơi kinh hãi, Sở Ức Quy đang là cái gì vậy?
Như vậy không phải sẽ làm cho Sở Chương và Dương Tắc đều biết sao? Điều này có cố ý không?
Với tâm tính của Sở Ức Quy thì không thể nào không biết làm như vậy sẽ tạo thành hỗn loạn, rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ gì?
Đột nhiên Sở Kiến Thụ nhìn thấy ID của Dương Tắc, Dương Tắc luôn lập tức xử lý tin tức để tránh công việc có vấn đề, Dương Tắc sẽ lập tức phát hiện ra như trong dự liệu của ông.
Trong điện thoại lập tức truyền đến âm thanh bình tĩnh của đứa con trai thứ hai của mình, cách một chiếc điện thoại, Sở Kiến Thụ không cách nào phán đoán được vẻ mặt bây giờ của Dương Tắc là như thế nào.
“Ba, là em trai sao?”
Sở Kiến Thụ đáp: "Là Mặc Thu.”
“Nó bây giờ vẫn được gọi là Mặc Thu sao? Không đổi tên à? Có phải có thể xác định được do người quen gây án không?”
Dương Tắc lập tức phát hiện được điểm mâu thuẫn trong đó. Mặc Thu tên thật là Sở Mặc Thu.
Sở Kiến Thụ nhíu mày: “Không thể xác định.”
Chỉ có thể suy đoán năm đó Vạn Tiểu Hoa mang Mặc Thu đi, không nhất định là gây án trong lúc kích động, rất có thể là sau khi quan sát mới ôm đi, có lẽ bà ta đã sớm biết tên của Mặc Thu rồi.
Chỉ là Vạn Tiểu Hoa đã chết, vấn đề tên họ cũng không thể kiểm chứng.
Âm thanh đầu dây bên kia của Dương Tắc dừng lại một chút, sau đó mới nói: “Nói cách khác, lúc ấy đám buôn người vẫn lén quan sát sao?”
Tim Sở Kiến Thụ đập nhanh hơn, nếu sự thật là như thế, đó là một đả kích cực lớn đối với Dương Tắc, chỉ có thể hàm hồ nói: “Dương Tắc, đừng suy đoán nhiều.”
Dương Tắc nói: “Những bức ảnh này đều là chứng cứ Sở Ức Quy chụp Mặc Thu bị ngược đãi sao? Con có cần liên lạc với cảnh sát và nộp bằng chứng đến tòa án không? Khi nào ba sẽ đón em trai con trở về?”
Gia đình của Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ xem như là thông gia cường thế, hai đứa nhỏ một đứa có họ cha một đứa có họ mẹ, nhưng Dương Tắc lại có tính tình mà ông thích nhất.
Cho nên Sở Kiến Thụ biết, Dương Tắc không phải là một đứa trẻ nhiều lời, anh liên tiếp hỏi thăm tình huống, đủ để Sở Kiến Thụ phán đoán bây giờ tâm trạng của Dương Tắc cũng không ổn định.
Sở Kiến Thụ trả lời: “Trước không cần làm gì cả, tình huống bên Mặc Thu có chút đặc thù.”
“Vậy con cần làm gì?”
Sở Kiến Thụ biết, nếu không để Dương Tắc là gì cả, ngược lại sẽ càng hỗn loạn hơn.
“Sửa sang lại căn phòng của Mặc Thu trong nhà mình lại một chút đi.”
Dương Tắc cũng nhận ra Sở Kiến Thu đang nói cho có lệ với anh, sau khi kết thúc cuộc gọi, anh chỉ nói một câu: “Rất vui khi có thể tìm được em trai, con sẽ chờ em trai trở về.”
Cúp điện thoại, Sở Kiến Thụ thở dài.
Còn về phía Sở Chương, chắc là thật sự không được cầm điện thoại di động nên vẫn chưa thấy được tin tức này.
Hình như Sở Kiến Thụ nhìn thấy dòng nước ngầm ẩn giấu dưới mặt nước bình tĩnh không gợn sóng, bắt đầu hiện lên từng chút một.