Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy

Chương 29

Gã trung niên mặt ốm hơi che lấy lá phù mà mình đã vẽ xong, tròng mắt đảo đảo, giơ tay xoa mồ hôi trên trán cuối cùng gã ta úp mở nói: “Ngươi thắng.” Lá phù này có thể bán ít nhất một trăm linh thạch trung phẩm, sao gã ta nỡ để người ta thử không công chứ.

“Không tỷ thí tiếp sao?” Diệp Tố hơi tiếc, nàng còn tưởng ít nhất phải so vài vòng nữa, lúc đó nàng có thể học thêm vài loại phù lục mới.

Đang lúc mọi người vẫn còn đang xôn xao thảo luận thắng thua, gã trung niên mặt ốm đã thừa cơ dọn dẹp nhanh gọn mớ dụng cụ của mình rồi ôm lấy lá phù mình vừa vẽ xong điên cuồng chen ra ngoài, sau đó biến mất giữa biển người.

Mặt mũi gì đó gã ta không cần, nhưng phù chú thì phải đem đi bán.

Diệp Tố: “…”

Gã phù sư này ngược lại rất co được giãn được.

“Tiểu đạo hữu, Kim Cương phù này ngươi có bán không?” Người vừa nãy xông lên đầu tiên mua Tật Tốc phù, lại chen lên phía trước hỏi.

“Bán.” Diệp Tố cầm lá phù: “Ai trả giá cao thì được.”

“Năm mươi linh thạch trung phẩm.” Trong đám đông có người hô.

“Ta ra tám mươi linh thạch trung phẩm.”

“Tiểu đạo hữu, một trăm linh thạch trung phẩm.” Ngươi thứ nhất xông tới lại nói thẳng.

Nàng ấy vừa ra giá thì tiếp đó không có người lên tiếng nữa.

Kim Cương phù mặc dù không tệ, nhưng cũng chỉ ngăn được một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ thôi, còn hơn trăm linh thạch trung phẩm đã có thể mua được phù chú hay pháp khí phòng thân khác tốt hơn nhiều rồi.

Diệp Tố nhìn thoáng qua vẻ mặt của những người xung quanh, rồi đưa phù cho nữ kiếm tu mặc một thân áo lục: “Giá ngươi đưa ra hình như hơi cao rồi.”

Nữ kiếm tu áo lục cười thản nhiên: “Tật Tốc phù của ngươi còn lợi hơn cả của Ngũ Hành Tông, nói không chừng Kim Cương phù cũng vậy, phù chỉ có một lá, ta không ra giá cao nhỡ đâu người khác lại cướp mất thì sao?”

Diệp Tố quan sát kỹ người đối diện, vẻ ngoài ước chừng ba mươi tuổi, mặt mũi bình thường, chất liệu quần áo thô ráp, không có dấu hiệu biểu trưng, trên tay có không ít vết sẹo, kiếm đang cầm cũng bình thường.

Đây là một tán tu.

Diệp Tố nhận lấy linh thạch, quay người cầm bút lại vẽ thêm một lá Kim Cương phù rồi đưa cho nữ kiếm tu áo lục: "Một trăm linh thạch trung phẩm đổi hai tấm Kim Cương phù."

Nữ kiếm tu áo lục ngẩn người, chắp tay nói: "Đa tạ đạo hữu."

Người xung quanh không ngờ còn có chuyện tốt như vậy, lập tức nhốn nháo lên, hỏi Diệp Tố còn có thể tiếp tục vẽ Kim Cương phù nữa không.

"Thật có lỗi, chư vị." Diệp Tố nói: "Hai lá Kim Cương phù đã hao phí toàn bộ linh lực của ta rồi, qua một thời gian ngắn, chắc chúng ta sẽ quay lại nơi này, đến lúc đó kính xin chư vị tiếp tục ủng hộ."

Trước kia Diệp Tố không hiểu, nhưng vừa rồi thấy gã trung niên mặt ốm mới vẽ một lá phù đã đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt rồi, nếu nàng cứ vẽ phù không kiểm soát thể này, chỉ sợ sẽ bị kẻ khác chú ý tới.

“Đi thôi.” Diệp Tố quay đầu gọi Tây Ngọc, Hạ Nhĩ và Minh Lưu Sa cùng nhau rời khỏi phố buôn bán.

Thấy bọn họ rời khỏi, đám người vây xem cũng dần tản đi.

Hai người trẻ tuổi vốn đã định rời đi từ lúc thử nghiệm Tật Tốc phù, giờ đang đứng trước một sạp hàng nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Đến người của Ngũ Hành Tông còn nhận thua, rốt cuộc mấy người đó thuộc môn phái nào vậy?”

“Gã phù sư vừa rồi của Ngũ Hành Tông không phải là hạng lợi hại gì, thắng được âu cũng là bình thường."