Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy

Chương 30

"Dù sao mấy phù sư đó không ảnh hưởng gì tới chúng ta cả.”

“Đúng vậy, sắp tới kỳ tỉ thí rồi, chúng ta nên quay về chuyên tâm luyện pháp khí, đừng để mấy tán tu khác vượt mặt mình.



"Đại sư tỷ." Hạ Nhĩ bấm tay tính toán rồi nói: "Bốn mươi tấm Tật Tốc phù thêm hai tấm Kim Cương phù đã bán được năm trăm viên linh thạch trung phẩm, còn lời hơn chúng ta luyện khí nữa, cũng nhẹ nhàng hơn."

Tây Ngọc đẩy tay y ra: "Nào có chuyện gì là nhẹ nhàng, tứ sư đệ đệ không phát hiện dáng vẻ gã phù sư nọ lúc vẽ phù thế nào à?"

Hạ Nhĩ suy nghĩ một chốc thấy cũng đúng: "Vậy thì là đại sư tỷ nhà chúng ta quá lợi hại!"

Diệp Tố bị Hạ Nhĩ khen mãi đã thành quen, sắc mặt không hề thay đổi cầm lấy một viên linh thạch trung phẩm: "Chúng ta đi đổi linh thạch hạ phẩm mua bánh bao ăn."

Đôi mắt Mạnh Lưu Sa sáng lên, rồi lại bắt đầu nói chuyện bằng từng chữ một: "Đệ, ăn, bánh, bao, nhân, thịt."

"Được, một viên linh thạch trung phẩm này đã đủ cho chúng ta ăn rất lâu rồi." Diệp Tố nói tiếp: "Để lại năm mươi viên linh thạch trung phẩm mua vật liệu luyện khí, số còn lại thì gửi về Thiên Cơ Môn cho sư phụ và các sư đệ sư muội khác."

Mấy người đổi linh thạch xong, thì tiêu thêm ít tiền nhờ người giao một túi linh thạch trung phẩm tới Thiên Cơ Môn, người nhận hàng chỉ định là sư phụ chưởng môn Trương Phong Phong.

Ở Tu Chân Giới có loại tiêu cục chuyên giao hàng thế này, bình thường chỉ cần tiêu ít tiền sẽ có kiếm tu giúp giao hàng tới nơi chỉ định.

Trên người Diệp Tố còn lại năm mươi viên linh thạch trung phẩm, nàng để cho các sư đệ sư muội mua vật liệu mà bản thân cần.

Bọn họ đi vào cửa hàng vật liệu luyện khí, xem đến hoa cả mắt, vật liệu mà khi xưa chỉ có thể nhìn thấy trong sách, hôm nay đã có thể tận mắt nhìn thấy, tận tay sờ lên.

Diệp Tố còn chưa chọn được loại pháp khí mình sẽ làm nên tuỳ tiện đi dạo trong cửa hàng.

“Đệ…” Minh Lưu lại gần chỗ nàng muốn bắt chuyện.

“Nói chuyện cho đàng hoàng, còn không thì ngậm miệng lại.” Diệp Tố chỉ cần liếc sơ đã biết vị nhị sư đệ này đang tính nói một đoạn dài, nếu để hắn ta nhả từng chữ một chắc nàng nghe đến điên mất.

Minh Lưu Sa ngậm miệng một hồi rồi mới lên tiếng: “Đại sư tỷ, đệ muốn mua vật liệu luyện mấy pháp khí nhỏ để bán, ba tháng sau mới bắt đầu chọn pháp khí dự thi, còn kịp.”

Diệp Tố liếc mắt nhìn hắn ta: “Muốn kiếm linh thạch?”

“Không có chúng ta, mấy sư đệ sư muội khác khó mà vào được Vô Âm Tông.” Minh Lưu Sa rũ mắt: “Linh thạch nhiều hơn , bọn họ cũng có thể tu luyện càng nhanh.”

Vô Âm Tông và Thiên Cơ Môn có thỏa thuận, hàng năm chưởng môn sẽ giúp đệ tử Vô Âm Tông luyện pháp khí, đổi lại một yêu cầu duy nhất là đệ tử Thiên Cơ Tông thỉnh thoảng có thể đến bên kia tu luyện. Chẳng qua đây chỉ thỏa thuận ngầm, đệ tử Vô Âm Tông không biết nên hễ có đệ tử Thiên Cơ Tông sang tu luyện là châm chọc cười nhạo, dùng mọi thủ đoạn mà chọc ngoáy.

Ngày xưa có bọn Diệp Tố đứng phía trước che chở còn đỡ, giờ bọn họ đi rồi, mấy sư đệ sư muội còn lại vốn dĩ không phải là đối thủ của đám đệ tử Vô Âm Tông.

"Mua đi." Diệp Tố liếc mắt sang hai vị sư đệ sư muội đang vểnh tai nghe nãy giờ, mở miệng nói: "Đợi luyện xong pháp khí thì đem bán một lượt."

Ba người lập tức cùng hoan hô: "Đa tạ đại sư tỷ!" rồi xoay người an tâm lựa chọn vật liệu.