Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy

Chương 28

Thậm chí cây bút nọ còn hơi bị xù lông, gã ta thiếu chút nữa đã phụt cười thành tiếng.

Đối với phù sư mà nói, bút là quan trọng nhất, sau đó mới tới giấy vàng và mực nước.

Chỉ nhìn mấy thứ nàng chuẩn bị thôi đã biết rõ trình độ không ra gì.

Lòng tự tin của gã trung niên mặt ốm lập tức dạt dào trở lại, gã ta san phẳng giấy vàng, tay trái túm lấy tay áo rộng thùng thình, tay phải thì cầm bút bạch ngọc ngòi vàng, chấm nhẹ chu sa, sau đó thì nhắm mắt dẫn khí vào ngòi bút.

Diệp Tố nhạy cảm phát hiện linh khí xung quanh gã trung niên mặt ốm bỗng nhiên thay đổi, bắt đầu không ngừng gắn kết rồi rót vào ngòi bút vàng, khi gã ta mở mắt lần nữa, thì linh khí bắt đầu chảy xuôi theo mực chu sa bám vào bề mặt lá phù. Gã ta vẽ cực kỳ chậm, như thể có một lực cản lớn nào đó ngăn gã ta lại.

Gã trung niên mặt ốm dùng hết sức để giữ cho thời gian mỗi lần tạm dừng phải giống nhau, vì nếu dừng bút lâu, cả lá phù sẽ thất bại trong gang tấc. Theo nét vẽ phù văn không ngừng được hoàn thiện, trán gã ta cũng bắt đầu đổ đầy mồ hôi, cứ vậy mãi cho tới lúc phù chú thành hình, linh khí phía trên lá phù ngưng động, một luồng kim quang hiện lên.

Diệp Tố xem rõ toàn bộ quá trình, nhưng nàng lại không biết cái mọi người thấy chỉ là dáng vẻ gã trung niên mặt ốm đầu đầy mồ hôi hì hục vẻ phù thôi, chứ không hề thấy sự vận động của linh khí trong quá trình đó như nàng. Thiên tài chỉ cần một giây đã nhớ kỹ toàn bộ.

Gã trung niên mặt ốm cảm thấy thỏa mãn đặt bút xuống, lá Kim Cương phù này là lá phù tốt nhất mà gã ta vẽ ra được trong mấy tháng gần đây.

Gã ta ngạo mạn ngẩng đầu nói: “Kim Cương phù, có thể chặn được một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ.”

“Phù sư Ngũ Hành Tông quả nhiên danh bất hư truyền!”

“Thật sự có thể cản được một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ sao? Phù sự, phù này ngài bán không?”

Người xung quanh cãi nhau ồn ào, gã trung niên mặt ốm giơ tay: “Đừng nóng vội, vẫn có người chưa vẽ phù đâu.”

Gã ta hất cằm về phía Diệp Tố: “Tới phiên ngươi.”

Diệp Tố đứng trước một cái bàn khác, nắm cây bút mang từ Thiên Cơ Môn tới, tuy hơi xù lông nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng.

Nàng cúi đầu cẩn thận chỉnh chỉnh lông đầu bút cho nhọn, rồi chấm vào chu sa trên bàn, dựa theo các bước mà gã trung niên mặt ốm đã làm vẽ lại một lá phù y hệt.

Tùy ý, nhẹ nhàng.

“Xong rồi.” Diệp Tố buông bút xuống, nàng mơ hồ cảm thấy lá phù của mình hình như đã thành công.

Người xung quanh thậm chí còn chưa kịp phản ứng, tốc độ của nàng nhanh như thể người bình thường viết chữ vậy.

Chỉ trừ gã trung niên mặt ốm thì sắc mặt khó coi hẳn, gã ta là phù sư, sao lại không cảm nhận được chuyển động vừa rồi của linh khí.

Người này dẫn khí vào bút nhẹ nhàng thoải mái, gã ta vốn dĩ không thể sánh bằng được.

Gã trung niên mặt ốm vô thức nhớ tới hình ảnh vẽ phù của một đệ tử nội môn mà gã ta từng có dịp may chứng kiến được, cũng nhẹ nhàng hệt như nàng vậy, nhưng người kia là một trong những đệ tử có thiên phú nhất Ngũ Hành Tông.

Chẳng lẽ nàng cũng lợi hại ngang ngửa với đệ tử nội môn của Ngũ Hành Tông sao?

Sắc mặt gã trung niên mặt ốm lại tái thêm vài phần, không cần so gã ta cũng biết mình thua chắc.

“Sao vậy?” Diệp Tố hỏi: “Có thể mời ngươi kiểm tra thử hai lá phù này chứ?”