Anh đưa ánh mắt thập phần lạnh lùng nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, nhìn xem cơ thể của cô đang phải tiếp nhận gậy thịt của anh kìa. Anh đưa tay xoa xoa lấy hạt le của cô lại tùy ý kéo nhẹ ra để cô đem huyệt nhỏ mà siết chặt lại.
Cô đột ngột bị anh bế thốc lên nhẹ nhàng chẳng khác gì một con chuôt. Hai cánh tay hoảng sợ vội ôm chặt lấy người phía trước.
Anh nghe câu trả lời cùng với âm thanh rêи ɾỉ của cô cũng không nói thêm lời nào, thay vào đó anh chuyển dần sang động hông đem từng đợt thô bạo mà cấm sâu vào trong mị thịt non mềm của cô. Tuy rằng anh có thể cảm nhận rõ được sự chèn ép bên trong miệng huyệt của cô nhưng vẫn là không có dấu hiệu chậm lại, anh cúi đầu xuống đặt lên xương quai xanh của cô một vài dấu hôn nhẹ. Vì một lát nữa nó sẽ hiện lên qua chiếc váy mà anh đã cố tình cho người thiết kế như thế.
Cô ưỡn người đẩy bộ ngực cao vυ't áp sát vào cơ thể của anh. Đầu nghiêng đi chẳng ngần ngại ở bên tai nam nhân phía trước nỉ non rêи ɾỉ. Sau những cơ đau đớn là sự sung sướиɠ ngất trời. Hai chân cô lại càng quặp chặt lấy anh để đón nhận toàn bộ lực thúc mạnh mẽ.
Anh sau khi lấp đầy bên trong cơ thể của cô xong mới đặt cô đứng xuống sàn, gậy thịt cũng xìu xuống phần nào mà trở lại trạng thái bình thường.
“Tắm rửa lại cơ thể rồi ra ngoài”.
Nói rồi anh rửa lại cơ thể một lần nữa rồi mới lau khô người bước ra ngoài, anh thay một bộ âu phục đã chuẩn bị sẵn mà khoác lên người trong lúc đợi cô ra.
“Chủ nhân.. xin hãy cho em tháo chuối hạt. Em không thể đi dự tiệc với cái đuôi này được”.
Anh thấy cô ngoan ngoãn bò ra ngoài nhưng cũng mất một lúc khá lâu, anh đưa tay nắm lấy sợi dây xích của cô vân vê nhẹ lấy. Nghe lời cầu xin từ miệng của cô cất lên khóe môi anh khẽ cong lên.
Anh nhìn xuống chiếc đuôi bên dưới nhị huyệt của cô rồi mới tùy ý bật công tắc lên, anh chính là cố ý để con chó nhỏ của anh phải khổ sở thêm chút nữa. Bàn tay thô bạo của anh chạm vào chiếc cằm nhỏ của cô nâng nhẹ lên, giọng anh nhẹ nhàng như đó là lệnh mà anh đặt ra cho cô. Cô phải tự vận động mà đem chuỗi hạt rút ra, anh mà đổi ý người chịu khổ là cô ấy chứ.
“Dạ... chủ nhân...”.
Cô nghe anh nói thế cũng đã cho đó là một sự rộng lượng của anh đối với mình rồi. Chẳng để anh phải nói thêm lần hai, cô bắt đầu dồn sức để đẩy. Đẩy được mắt hạt ngoài cùng chính là thử thách lớn nhất. Anh lại bất ngờ bật công tác cho chuỗi hạt rung lên làm cô đau đớn mà gục xuống sàn. Cô sắp đẩy được mắt hạt to nhất ra rồi lại bị anh phá hỏng. Cô lại phải bắt đầu nén hơi đẩy lại từ đầu. Chật vật một hồi mắt hạt đầu tiên cũng đã được đẩy ra, nó ngốn của cô nhiều sức lực quá. Nhưng cô còn rất nhiều mắt hạt nữa phải đẩy, nếu không nhanh thì sẽ làm lỡ giờ dự tiệc của anh mất. Chẳng kịp nghỉ ngơi, cô lại dồn sức vào đẩy tiếp những mắt hạt còn lại. Càng về cuối mức rung lại càng bị anh chỉnh cao lên. Cả quá trình đẩy chuỗi hạt đó cô đã bắn ra tận mấy lần. Thực sự là khổ càng thêm khổ. Sau khi mắt hạt nhỏ nhất được đẩy ra ngoài, cô cũng chính thức gục đầu xuống nền thở dốc. Anh cũng thật biết cách hành hạ người khác mà.
Anh nhìn cô chật vật đẩy từng mắt hạt ra bằng sức lực của bản thân, ấy vậy mà dưới hạ thân của cô đã có một vũng nước rồi. Quả thật gọi là tao hoá cũng không sai, anh để cô gục xuống sàn nhìn nghỉ ngơi một lúc rồi mới vòng người đi lấy khăn giấy. Anh giúp cô lau đi hạ thân rồi mới bế cô lên đưa cô lên giường để cô nằm xuống giường, lúc này anh mới giúp cô mặc đồ vào, hôm nay khác với mọi hôm. Anh cho cô mặc cả đồ lót nữa, sẵn đi dự tiệc anh đưa cô đi đến trang trại nữa nên bây giờ để cho cô thoải mái một chút sẽ tốt cho cô thôi. Sau khi anh giúp cho cô mặc đồ xong mới cho người vào giúp cô làm tóc, trang điểm. Chỉ trừ vết tích trên xương quai xanh của cô là chừa lại cho anh.
“Ta đợi ngươi ở dưới xe, làm nhanh rồi xuống, rõ rồi chứ?”.
“Dạ em biết rồi!”.
Bộ đầm anh lựa có màu trắng xanh đen, lại là váy xẻ tà nên vừa tôn được dáng người quyến rũ của cô, lại vừa khéo léo khoe cặp chân thon dài bạc tỉ. Thiết kế cỏ bằng lớp bài voan mong manh lơi lả, khiến cho dấu vết của cuộc yêu ẩn hiện diệu kỳ. Cánh nhà báo mà thấy được thì như vớ được vàng. Khuôn mặt cô vốn dĩ đã xinh đẹp, da lại trắng sáng nên cũng chẳn cần phải tranh điểm quá đậm đà, chỉ cần nhẹ nhàng cũng đã làm cho cô vô cùng nổi bật rồi.
“Chủ nhân, xin lỗi để người đợi lâu rồi”.
Xong việc, người hầu liền đỡ cô ra xem. Anh đã ngồi đợi sẵn, cô cẩn thận vào sau ngồi nép sát bên cánh cửa. Dù anh chẳng làm gì cả nhưng giữa cô và anh vẫn có một bức tường vô hình quá dày ngăn cách khiến cho không lhos bên trong xe trở nên nặng nề tới kì lạ.
Anh thấy cô cố tình ép sát vào xe như thế cũng không nói gì, chân mày hơi cau lại. Anh đáng sợ đến thế sao? Xem ra lần tới anh không nên nhẹ nhàng với con chó nhỏ của anh rồi.
“Qua đây! “.
Giọng anh trở nên nghiêm khắc mà cất lên, sắc mặt cũng lạnh lùng đi vào phần. Anh đưa tay đợi cô nhít qua với vòng qua ôm lấy eo của cô, cơ thể cô dạo này cũng không quá ốm. Có lẽ là cô bị anh éo ăn uống điều độ nên không có vấn đề, chỉ có điều anh cần phải cho cô ngủ nhiều hơn một chút nữa vậy. Nếu không đợt phát tình kỳ này của cô chính là không thể mang thai, đặc biệt là với một con người bình thường không mang trong mình một dòng máu của ma thuật. Ngược lại anh lại là người có dòng máu ma thuật cấp cao nhất, nên việc cô đậu thai một cách tự nhiên là khó có thể được.