Tiểu Cẩu Phu Nhân

Chương 73: Sự Cố Ngoài Ý Muốn!

Cô thấy anh gọi liền nhích mông tới ngồi sát lại bên anh. Cái eo nhỏ nhắn được tay của anh ôm trọn vào trong lòng. Cô sợ anh là điều hiển nhiên rồi. Tôi nay cô thấy anh hơn lạ, người ta nói trước giông bão thì trời rất trong nên cô lại càng cảm thấy bất an hơn. Xe đã tới khách sạn Quốc tế X - nơi xa hoa sang trọng bậc nhất trong thành phố này. Thấy chiếc xe đen sang trọng đi tới, cánh nhà báo và phóng viên đua nhau chụp hình, phán đoán về chủ nhân của chiếc xe này. Của xe vừa mở, anh bước ra chuẩn hình tượng người đàn ông trưởng thành lịch lãm. Bàn tay galang đưa tới để cô bám vào, nhẹ nhàng đỡ vợ của mình ra khỏi xe. Đúng là Ảnh Đế và Ảnh Hậu có khác, mỗi lần xuất hiện đều khiến cho nơi đó chao đảo vì sức hút quá lớn của mình. Cô trước ống kính như biến thành một con người khác. Xinh đẹp quyến rũ, tự tin mỉm cười khoác tay chồng đi vào trong. Bộ váy anh đã chọn triệt để phát huy tác dụng của nó, vừa khéo léo tôn lên vẻ đẹp kinh diễm của Nhị thiếu phu nhân Nhà họ Lãnh, lại vừa cho họ thấy dấu hôn đỏ chót bên xương quai xanh trên người cô.

Anh nở một nụ cười nhẹ nhàng nhìn cô, tay đưa ra để cô khoác vào tay anh, lòng bàn tay cũng được anh nắm lấy. Anh đỡ cô bước lên thảm đỏ trước biết bao ống kính, khoá môi vẫn giữ một nụ cười ôn nhu. Đến khi anh bước lên hết cầu thang mới dừng lại một chút để chỉnh lại váy cho cô, anh chọn cho cô một chiếc váy không quá dài nhưng nó vẫn nên được anh chỉnh tề lại trước đã. Dù sao hình tượng vẫn là quan trọng nhất, lúc này anh mới đưa mắt nhìn cô mà cất giọng nhẹ nhàng.

“Một lát anh đi nói chuyện với một số vị khách ở đây, em có thể đợi anh ở ngoài ban công hoặc đi ăn một chút gì đó. Anh làm xong sẽ đi tìm em sau”.

Nói rồi anh đặt nhẹ tay lên mu bàn tay của cô, vào đến phía bên trong anh mới đưa mắt nhìn từng vị khách một để xác định xem ai là người anh cần phải bàn bạc trong lúc bữa tiệc đang diễn ra. Mọi khi là cậu làm, hôm nay lại là anh, xem ra hơi khó khăn cho anh rồi đây vì anh không giỏi về mảng kinh doanh cho lắm.

“Dạ em biết rồi”.

Cô mỉm cười đáp lại anh. Đợi anh rời cô cũng chủ động đi chào hỏi một vài vị phu nhân có tiếng. Xây dựng mối quan hệ tốt cũng là một việc làm giúp ích cho chồng mà. Sau khi cô đã chào hỏi hết một lượt các vị phu nhân trong bữa tiệc, cô lấy một cái cớ rồi xin phép ra ngoài. Bản thân cô vốn dĩ không thích những nơi đông người, tiệc tùng xa hoa. Trước đây vì tính chất công việc nên cô bắt buộc phải đi. Giờ có chồng rồi, anh quyết định nên cô cũng phải đi mặc dù không thích cho lắm. Cô cảm thấy cơ thể mình tối này thật lạ, trong người cứ nóng rực lên, cảm giác mệt mỏi một cách khó tả. Không khí trong đại sảng ngột ngạt quá, cô cũng uống vài ly rượu rồi. Mặc định bản thân chắc do say rượu nên cô liền đi ra ngoài. Không phải ban công vì cô sợ độ cao, nơi cô chọn là khu khuôn viên phía sau khách sạn. Nơi này có vườn hoa hồng rất đẹp, cô sẽ ngồi trên xích đu này đợi anh vậy. Cô đợi anh khá lâu, mà cơ thể cô lại có dấu hiệu rất bất ổn. Hai má đỏ bừng, trong người nóng rực nhưng sống lưng lại lạnh toát. Hơn nữa bụng dưới thắt lại làm cô thấy rất đau, trong cơn đau đó hình ảnh anh và cô lúc làʍ t̠ìиɦ lại bùng lên trong trí óc. Cô không ổn rồi, cái này không phải say rượu, cô cần đi tìm anh ngay. Cô loạng choạng đứng lên mới phát hiện chân tay mình chẳng có tí lực nào. Cơ thể dường như sắp ngã lại được một bàn tay rắn chắc của ai đó kéo lại. Cô nhìn lên, không phải anh, là một nam nhân xa lạ cũng đẹp trai không kém. Bàn tay hoảng loạn đẩy người đó ra, lại vô tình ngã vào lòng người đó thêm một lần nữa.

Anh sau khi để cô rời đi cũng nói chuyện với một vài vị khách trong sảnh chính, cũng mất khá nhiều thời gian của anh. Đến khi anh nhìn lại đồng hồ xem ra cũng khá trễ rồi, anh đưa mắt nhìn quanh không thấy cô đâu lúc này anh mới kiếm cớ là đi tìm cô nên xin phép lui trước. Anh biết cô sợ độ cao nên không ra ban công, nhìn quanh ở trong sảnh chính cũng không thấy cô. Lúc này anh mới ra ban công xem thử, nhìn xuống lại thấy cô đang cùng nam nhân khác ở dưới vườn hoa mà không khỏi cau mày.

“Không có ta, em lại đi tìm nam nhân khác! Gan to thật”.

Anh đưa mắt nhìn cô rồi mới bước xuống khuôn viên của khách sạn, sắc mặt anh không còn ôn nhu nữa mà trở nên lạnh lùng. Anh tiến tới đưa tay kéo cô vào lòng của anh rồi mới bế cô lên, anh nhìn nam nhân trước mặt của mình rồi nhìn cô.

“Cảm ơn vì đã quan tâm đến vợ của tôi, đừng tiếp cận người đã có chồng gần như thế!”.

Nói rồi anh bế cô rời đi để lại nam nhân đứng ở đó, xem ra anh nên phạt cô thật nặng mới được. Cô như thế này chính là hư hỏng, anh bế cô ra xe rồi cho tài xế lái xe về nhà.

“Tuấn Phong... không phải như anh nghĩ đâu... Anh ấy chỉ là...”.

Cô nhìn thấy anh vội đẩy người kia ra cố gắng đứng thẳng lại, miệng vừa định thanh minh đã bị ánh mắt chết chóc của anh xuyên thẳng tới làm cho câm nín. Cô thấy anh sát khí bừng bừng tiến tới, lại thô lỗ bế thốc cô lên. Tình ngay lý gian, cô còn chưa gặp người đàn ông kia lần nào. Mà người đàn ông kia cũng chưa hiểu ra vấn đề ở đây là gì nữa. Anh ta chỉ là đi dạo, thấy cô sắp ngã nên chạy lại đỡ thôi mà. Nhận được câu cảm ơn không mấy thiện chí đó của anh, nam nhân kia cũng nhún vai một cái rồi bỏ đi. Thật xui xẻo, làm ơn mắc oán mà. Cô nằm trong tay anh sợ hãi im lặng không dám nói một lời. Cả người mệt mỏi nép sát vào người anh. Mùi hương cơ thể của anh kì lạ quá, cô càng hít lại càng cảm thấy thoải mái mà vùi mặt vào trong trong lòng anh. Ra tới xe, anh chẳng nói chẳng rằng thô bạo ném cô vào trong. Bản thân cũng tiếp bước tiến vào ngồi sát ngay bên cạnh cô. Cô sợ anh hiểu lầm càng thêm hiểu lầm, miệng lại quyết thanh minh thêm một lần nữa.

“Không phải như anh nghĩ đâu. Em thấy khó chịu nên ra đó ngồi..lúc định đi tìm anh thì hơi choáng nên người ta mới đỡ em...”.

Anh nghe lời của cô giải thích cơn giận không dịu xuống mà còn tăng lên, cô rõ ràng là muốn đi tìm nam nhân khác mà. Anh thừa biết cô không có ý với hắn ta, nhưng để trừng phạt con chó nhỏ này dám động vào bất cứ người đàn ông nào không phải là anh điều sẽ bị trừng phạt. Mà cũng nhìn ra được, cơ thể của cô đang có chút bất thường. Trên cơ thể đổ mồ hôi quá nhiều, lại còn thở dồn dập nữa. Anh đưa tay nắm lấy cổ tay của cô kéo lại, đưa mắt nhìn xuống phần gáy của cô. Nơi đó chính là đang hiện lên ấn ký của anh, nó sáng lên một màu đỏ rực. Anh biết cô đang trong quá trình phát tình rồi nhưng để con chó nhỏ này tự mò đến anh vậy.

“Từ nay trở về sau, còn động vào bất kỳ nam nhân nào thì đừng trách ta ác!”.

Nói rồi anh để cô sang một bên, đến khi về đến nhà anh mới xuống xe trước bước vào bên trong để cô tự giác mà làm như những gì cô phải làm sau khi quay trở về nhà. Còn anh lên phòng trước, tắm rửa rồi mới ra giường.

Bàn tay nhỏ bị anh nắm chặt, cổ tay yếu ớt của cô cảm thấy đau nhói. Lời cảnh cáo từ miệng anh rót vào tai cô như một đợt không khí lạnh tràn xuống khiến cả cơ thể đang nóng bừng của cô lạnh băng.

“Dạ.. em đã rõ...”.

Sống mũi cô đã cay xè, nơi đáy mắt dâng lên một tầng sương bao phủ. Cô còn nghĩ anh sẽ trừng phạt mình ngay trên xe cơ, nhưng thật may anh không hành động như vậy. Anh cứ như vậy im lặng mà tỏa ra sát khí, ngay tới cả tài xế cũng không dám nói tiếng nào, tập trung lái xe về tới biệt thự nhanh nhất có thể. Ông ta sợ ở gần anh thêm giây nào sẽ bị tức khí đó làm cho tắc thở mất. Tới trước của biệt thự, anh không thèm để ý tới cô mà vào trước. Cô theo sau anh vào tới nhà. Người hầu đã nhanh chóng đứng sẵn ở đó. Chỉ đợi cô bước vào liền giúp cô cởi bỏ toàn bộ y phục. Cô cũng biết quy tắc mà tự giác đeo vòng cổ lên. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, chọn lấy một cái plug nhỏ có hình đuôi chó nhét vào nhị huyệt. Xong việc liền ngậm lấy dây xích bò lên phòng tìm anh. Hôm nay cô cảm thấy trong người rất mệt, tay chân cũng run lẩy bẩy. Vừa bò tới phòng đã thấy anh ngồi đợi sẵn ở trên giường. Cô liền bò tới quỳ trước mặt chủ nhân của mình, hai tay cung kinh đem dây xích trong miệng dâng lên cho anh. Côn ŧᏂịŧ ở ngay trước mắt, chỉ cách một lớp khăn mỏng, cô thấy hạ thân mình co thắt mạnh, nước xuân lặng lẽ rỉ ra bên ngoài.

“Chủ nhân... xin chủ nhân cho phép cɧó ©áϊ được bj”.