Tiểu Cẩu Phu Nhân

Chương 71: Một Chút Ân Cần

“Ức...khô..ng có... ức...chó..cái..ư...tự ý ...ức..làm hại...bản thân...ức....”.

Sợi dây xích trên cô căng ra, cô mệt mỏi nâng mí mắt đẫm lệ lên nhìn anh bi thương. Cơ thể của cô cô lại không thể tự mình làm chủ. Trong thoáng chốc cô đã nghĩ nếu bây giờ nhị huyệt rách rồi, anh liệu có chán ghét mà buông tha cho cô hay không? Cánh môi đỏ tươi khẽ nhếch lên rất nhẹ, cô tự giễu cợt bản thân vì đã liều mạng tới như vậy anh vẫn có cớ để trừng phạt. Có bao giờ cô cầu xin anh tha mà được chấp thuận đâu, càng cầu xin sự tra tấn của anh và cậu ngày càng thêm tàn nhẫn. Cô sớm đã không dám mở miệng cầu xin nữa rồi. Anh muốn trừng phạt, cô đành cắn răng mà cam chịu. Cuộc sống của cô bây giờ có khác địa ngục lắm đâu, có khi anh để cô chết lại thấy thoải mái hơn đó.

“Ức... ư..cɧó ©áϊ không biết....”.

Nhị huyệt của cô vẫn không ngừng rỉ máu, cơn đau đớn chồng chất làm cô thấy vô cùng mệt mỏi. Giọng nói run run yếu ớt đến lạ kỳ.

“Chủ nhân... chủ nhân..xin hãy phạt em đi...”.

Anh đưa mắt nhìn vào ánh mắt bi thương của cô lại nghe thấy âm thanh run rẩy từ miệng của cô phát ra, anh đưa tay nâng cằm của cô lên. Tùy ý cúi xuống hôn nhẹ lên cánh môi của cô một cái rồi mới rời đi, xem ra cô đây quả thực đã chờ sẵn hình phạt rồi. Nhưng anh không muốn phạt cô bây giờ, chờ đến kỳ cô phát tình vậy. Anh dùng ma thuật giúp cô chưa lành miệng huyệt bên dưới, dù sao con chó nhỏ của anh cũng bị dày vò từ qua đến nay. Hôm nay để nó nghỉ ngơi một bữa cũng không sao, cho dù cô có chơi hỏng đi nữa cô vẫn là con chó của anh, là "Tiểu Cẩu Phu Nhân" không hơn không kém. Cô là vợ anh mà, cũng được cưới hỏi đàng hoàng nhưng với thân phận là một con chó nhỏ của anh. Anh buông sợi dây xích ra rồi mới đứng dậy, anh vòng ra bên dưới của cô. Tay nhẹ đưa lên xoa xoa lấy chiếc bụng nhỏ đang ẩn hiện lên từng mắt hạt của cô, anh giúp cô hồi phục lại sức khỏe bằng một chút ma thuật vậy.

“Dùng bữa đi, hôm nay sẽ không phạt”.

Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua cuốn đi cái vị tanh nồng của máu. Cô yên lặng tận hưởng môi mềm mại đó của anh như một phần thưởng cho sự liều mạng. Bằng thứ ma thuật kỳ diệu, máu đã ngừng chảy, vết rách cũng được chữa lành trong tích tắc. Nhị huyệt như được tăng thêm độ đàn hồi, co giãn nuốt trọn chuỗi hạt dài 1 mét đó vào cơ thể của cô. Hôm nay cô chủ động nhận phạt anh lại không phạt, những hôm cô không muốn có cầu xin vẫn chứ phải chịu cực hình. Anh hôm nay thật lạ.

“Cảm ơn chủ nhân..”.

Lết người khỏi đống dịch bầy nhầy của chính bản thân, cô không nhìn vào mắt anh, bò tới khay thức ăn đã nguội, cúi đầu liếʍ từng chút một. Hương vị thức ăn đầu bếp trong nhà anh nấu rất ngon, nhưng cô lại thấy cổ họng mình đắng chát. Chỉ cắm cúi ăn cho hết để không bị phạt mà thôi. Hai, ba hôm nay khẩu vị của cô tệ quá, ăn thứ gì cũng cảm thấy không ngon, chắc cô sắp tới kỳ rồi.

Anh đứng dậy đưa mắt nhìn cô, anh để cô dùng bữa trưa còn bản thân quay lại bàn làm việc. Thấy cô ngoan anh cũng không nở đánh chỉ là anh muốn cô giống như thế này, toàn tâm toàn ý để hầu hạ anh. Hầu hạ con người độc tài như anh, cô mãi mãi không được phép rời khỏi tầm mắt của anh. Nếu không cô nhận lại hậu quả không hề nhẹ và cả những người liên quan đến việc đó. Anh để cô ăn xong mới đưa tay ra hiệu cho cô bò lại chân của anh, xem ra cô ăn cũng đã nhanh hơn rồi.

“Lại đây”.

Anh chỉ đợi cô bò về phía của anh, lúc này anh mới lấy khăn giấy giúp cô lau miệng. Sau khi lau xong anh mới gọi người hầu vào chuẩn bị cho anh muốn chiếc ổ ngủ vừa đủ cho cô, sẵn tiện thay toàn bộ thảm trong nhà. Dù gì cô không được phép đi mà chỉ có thể bò nên mỗi một tuần anh sẽ phải cho người thay thảm mới đem thảo cũ đi giặt, sau khi người hầu chuẩn bị cho cô muốn chiếc đệm nhỏ đặt ở phòng làm việc của anh. Anh mới đưa mắt nhìn cô rồi chỉ tay về phía chiếc ổ ngủ nhỏ đó.

“Ăn no rồi thì ngủ đi, ngủ ở đây. Đừng để ta không vừa ý mà bật chuỗi hạt lên, rõ rồi chứ?”.

Đúng vậy, cô phải thể hiện ra sự toàn tâm toàn ý đó của bản thân thì mới mong anh lơi là cảnh giác. Có như vậy cô mới có cơ hội thoát khỏi nơi địa ngục này. Cô ăn xong, cái bụng cũng đã no căng. Tại sao đồ ăn hôm nay lại nhiều như thế, người hầu không biết liều lượng thức ăn của cô trước giờ chỉ có ít đi chứ làm sao nhiều hơn được. Ăn no như thế này lúc hầu hạ cô sẽ cảm thấy buồn nôn lắm.

“Dạ chủ nhân”.

Cô nghe anh gọi liền chậm rãi bò lại bên chân, mấy hạt châu bên trong nhị huyệt cọ vào thành thịt làm cô đau quá. Ngẩng mặt lên để anh giúp mình lau miệng. Chính ra anh cũng rất dịu dàng đó chứ. Không được, cô không thể vì mấy hành động này của anh làm cho rung động được. Quá ngu ngốc rồi.

“Cɧó ©áϊ đã rõ.. Cảm ơn chủ nhân”.

Cô quỳ bên chân anh một lúc, đợi người hầu trong nhà dọn dẹp lại đống bừa bộn cô gây ra. Sau đó mới bò tới chỗ cái nệm nhỏ anh chuẩn bị sẵn để nằm xuống. Cô nằm chơi lúc thì chán, căng da bụng chùng da mắt, cứ thế cô lại lăn ra ngủ tới tận chiều.

Anh nhìn thấy cô ngoan ngoãn bò ra chiếc đệm anh đã chuẩn bị nằm chơi một chút cũng ngoan ngoãn đi ngủ, sau khi anh để cô ngủ cũng mau chóng quay lại bàn làm việc. Đến tận chiều anh mới đứng dậy cho người chuẩn bị đồ rồi mới đi về phía của cô, anh nhẹ bế cơ thể của cô lên đưa cô về phòng.

“Chó ngoan, dậy ta đưa em đi dự tiệc”.

Nói thì nói vậy chứ cũng khoảng 2h nữa mới tới giờ dự tiệc, anh đưa mắt nhìn cô rồi mới bế cô vào bên trong nhà tắm. Anh sẽ cùng cô tắm chung sẵn đó còn đánh dấu chủ quyền trên cơ thể của cô cho cánh truyền thông biết anh và cô mặn nồng đến mức nào đã.

Cô đang ngủ ngon thì bị anh làm cho tỉnh. Cơ thể cảm giác như đang được anh nhấc bổng. Theo bản năng sợ ngã, bàn tay nhỏ liền túm chặt lấy áo của anh. Cả cơ thể khẽ run run nép sát vào khuôn ngực rắn chắc. Rõ ràng hôm nay anh rất dịu dàng, nhưng sao cô lại có cảm giác bất an thế nhỉ. Trong phòng tắm, nước nóng đã được chuẩn bị sẵn, ngay cả bông tắm hay những thứ lặt vặt đều được người hầu làm hết. Thường ngày công việc đó phải là cô làm mới đúng. Cô ngạc nhiên nhìn khắp phòng một lượt, lại nhìn lên anh bình thản ôm lấy mình đặt lên trên thành bồn tắm. Đáy mắt của anh vẫn luôn mang theo sự lạnh lùng như vậy, cô không biết nên làm thế nào cả, đành cúi đầu nhận lỗi trước mặc dù chẳng biết bản thân mắc lỗi gì.

“Chủ nhân... xin lỗi ...”.

“Lý do xin lỗi?”.

Anh nghe cô cất giọng lên xin lỗi anh nhưng bản thân cô lại chẳng biết mình làm sai việc gì, anh nhìn ánh mắt có phần ngờ vực của cô khoé môi khẽ cong lên. Anh để cô ngồi vững ở trên thành bồn tắm rồi mới đứng dậy cởi bỏ đồ trên người ra, anh để cô ngâm mình một chút trong nước ấm vậy, anh đưa tay nâng cằm nhỏ của cô lên. Âm giọng có phần khàn đặc mà cất lên, anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng đó không thay đổi kể cả giọng nói cũng vậy.

“Vào ngâm mình một chút cho thoải mái, từ nay trở về sau mở miệng ra xin lỗi trong khi không biết bản thân đã làm gì sai. Ta liền tát ngươi đến khi ngươi biết lỗi của bản thân là gì đấy!”.

“Ưʍ...”.

Cô bị hỏi ngược lại thì cứng họng, bối rối cắn nhẹ môi không biết trả lời sao cả. Cũng may anh không truy cứu, cô thoát được một kiếp nói dối thì thở phào nhẹ nhõm. Bình thường cô sẽ phải giúp anh cởi đồ, nhưng hôm nay anh tự mình làm việc đó nên cô cũng không cần phải đυ.ng tay vào.

“Dạ ...chủ nhân...”.

Cô nghe anh nói muốn tát liền đưa tay ôm lấy mặt, vội thả mình ngâm trong bồn nước ấm. Giống như con chó con bị dọa sợ mà thu mình, cử chỉ lóng ngóng vụng về đó nhìn cũng rất đáng yêu đó chứ. Anh nói rất đúng, ngâm mình trong nước ấm thật dễ chịu. Sóng nước nhè nhẹ bao lấy cơ thể, giúp cô matxa nhẹ nhàng những vết đau âm ỉ. Đặc biệt bên dưới hạ thân cũng bớt đi phần nào cảm giác căng tức do chuỗi hạt gây ra.

Anh sau khi thấy cô đi ngâm mình trong làn nước ấm đó rồi mới quay người đi lại bồn tắm đứng, anh tắm gội cơ thể qua vài lần rồi mới lấy khăn lau khô tóc. Lúc này anh bước ra khỏi bồn tắm đứng, mắt khẽ liếc nhìn cô một cái rồi mới cất giọng.

“Ngâm mình hơi lâu rồi đấy, ngươi định để ta trễ giờ?”.

Âm giọng anh cất lên có chút cao, mang theo đó là lời ra lệnh của anh dành cho cô. Ý tứ trong câu rất rõ ràng, anh vẫn đứng ở đó đưa mắt nhìn cô. Đợi cô bước ra khỏi bồn tắm, anh để cô tắm sơ người lại rồi mới đưa khăn cho cô để cô giúp anh lau người. Cô đây thật là, anh đã không muốn phạt cô lại có ý quên nhiệm vụ của bản thân rồi.

“Dạ... em xin lỗi”.

Anh mà không nhắc chắc cô ngủ luôn bên trong bồn tắm luôn mất. Vội vàng đứng lên bò ra khỏi bồn nước ấm áp đó. Tay với lấy khăn choàng khô từ anh nhẹ nhàng giúp anh lau khô người. Tới khi lau xuống đến hạ thân, cô hơi đổ mặt cố tình cúi gằm xuống để tránh nhìn thẳng vào côn ŧᏂịŧ tím thẫm gân guốc đó. Chỉ tắm thôi mà, sao nó lại dựng đứng lên như thế được hay vậy. Thật là, cô nhìn thấy thứ đó đã rất nhiều lần rồi mà sao vẫn không hết đỏ mặt vậy cơ chứ. Lau xong người anh cô mới lau khô lại cơ thể của mình. Không kịp tắm gì hết cả, cơ mà được ngâm mình cô cũng thấy thoải mái lắm rồi.