“Cha, vậy cha tại sao không đi tìm một mối? Mặc kệ vì cái gì, đều phải nói ra sự thật.”
Cha đã hỏi cô vấn đề này vào ngày đầu tiên đến, chẳng qua lúc đó bị ông ấy nửa đùa nửa thật đánh lừa, nên lần này cô mới nhấn mạnh nó.
Lý Hồng Đồ trầm mặc hồi lâu cũng cho thấy lần này ông ấy không có chuẩn bị gì để ứng phó.
“Thật ra... Chỉ là cha chưa từng nghĩ tới mà thôi. Sau khi mẹ con mất, cha luôn thắc mắc, cha nên nuôi dạy con gái như thế nào cho tốt đây? Cha là một người cẩu thả, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chuyện này cha thật sự không biết làm sao, khi đó, cha nằm trên giường từng đêm suy nghĩ về việc cha đã chăm soc con tốt chỗ nào, sơ sót chỗ nào, nhìn con lớn lên từng ngày, ngày càng xinh đẹp, việc học của con cũng không tệ, ngoài chuyện không nghe lời ra thì những cái khác đều tốt cả, trong lòng cha rất hài lòng, chuyện khác căn bản cũng không suy xét, mãi đến khi con vào đại học, cha mới cảm thấy hơi trống rỗng, nhưng cũng không có suy nghĩ đó, vẫn luôn nghĩ chờ con lập gia đình rồi tính tiếp...”
Mặc dù trước đó Lý Tiểu Nhã đã đoán được một chút chuyện cha đã đặt tất cả tình cảm của mình lên cô, nhưng nghe ông ấy tự nói ra điều đó, cô vẫn cảm động và cảm thấy tự trách mình, nhất là khi nghe câu kia.
“Ngoại trừ không nghe lời. . .”
“Cha, cha muốn tìm thì tìm đi chứ, tại sao phải đợi con kết hôn?"
Lý Hồng Đồ thận trọng ngả người ra sau, âu yếm xoa đầu con gái.
“Khi con kết hôn, có người chăm sóc con thay cha, cha có thể cho phép bản thân chuyển tình cảm của mình cho người khác, trước đó, cha phải dành tất cả tình yêu thương cho con, nhóc thúi.”
Đây là lời thâm tình nhất mà Lý Tiểu Nhã từng nghe, và cũng là lời thổ lộ khiến trái tim cô rung động nhất.
Mặc dù không phải là tỏ tình, nhưng so với tỏ tình còn tốt hơn...
Cơ thể mềm nhũn lao vào vòng tay của cha, quấn chặt quanh eo ông ấy.
“Cha, sao cha lại tốt với con như vậy!”
Lý Hồng Đồ mới vừa thả lỏng một chút đã bị con gái ôm vào lòng, thân thể lại cứng đờ, ông ấy hơi cúi đầu, dùng chóp mũi ngửi mái tóc dài của con gái.
“Nhóc ngốc này, con là con gái của cha, cha đối xử tốt với con không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Lý Tiểu Nhã uốn éo cơ thể một cách quyến rũ.
“Mới không phải ~”
Hành động như một đứa trẻ của Lý Tiểu Nhã đã đưa Lý Hồng Đồ trở lại thời điểm mà con gái ông phụ thuộc vào ông nhiều nhất hơn mười năm trước, nụ cười nhân từ của người cha già không thể không gợn lên trên khuôn mặt ông.
“Được rồi, bé con, bây giờ đỡ hơn rồi, mau ngủ đi.”
Không ngờ, lời này vừa nói ra, Lý Tiểu Nhã vốn đang làm nũng như chim nhỏ đột nhiên trở mặt.
“Ngủ? Như vậy không được, đây là ngoài ý muốn, con còn chưa hỏi cái gì nên hỏi!”
“Khụ. . . , cũng vậy à, đừng hỏi nữa, cha. . . cha buồn ngủ...”
“Không được!”
Lý Tiểu Nhã bướng bỉnh nói, lại siết chặt cơ thể của cha mình.
Mềm mại đυ.ng chạm khiến cho tim Lý Hồng Đồ run lên, lỗ tai nóng lên, ý chí không kiên định.
“Vậy thì hỏi đi, nhanh chút, cha buồn ngủ lắm rồi.”
Mánh khóe nhỏ đã thành công, Lý Tiểu Nhã cười ranh mãnh.
“Cha, một tuần ba làm bao nhiêu lần?”