Tất cả những người biết Lý Hồng Đồ đều có ấn tượng về ông ấy là một người cởi mở, đáng tin cậy, còn có hơi thở giang hồ không khiến người chán ghét, đồng thời còn có khiếu hài hiếu mà không phải ai cũng có được. Luôn mang vỏ bọc là người cứng cỏi có tính cách cương nghị có gϊếŧ bọn họ cũng sẽ không tin, Lý Hồng Đồ cũng sẽ có những lúc thẹn thùng đến mức giống như một cô gái mới lớn.
Nói về đời sống tìиɧ ɖu͙© của mình trước mặt con gái, lại còn là đời sống tìиɧ ɖu͙© bằng tay, thực sự khiến Lý Hồng Đổ cảm thấy xấu hổ đến mức khó mở miệng.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh đầy khát khao trong vòng tay của con gái, ông ấy lại mềm lòng, chỉ muốn thỏa mãn cô, cho dù sự thỏa mãn này đã vượt qua ranh giới giữa cha và con gái trong vô thức...
“Bao nhiêu lần. . . cái này. . . Cha cũng không nhớ rõ, mười ngày nửa tháng...”
Trong miệng hàm hồ nói, có chút suy nghĩ muốn lừa gạt, nhưng nhớ tới mình đã hứa với con gái sẽ nói thật, không muốn lừa dối cô, liền bổ sung thêm một câu.
“Đôi khi... du͙© vọиɠ mạnh mẽ... có thể mỗi ngày một lần... nhưng không nhất thiết... tùy lúc.”
Vừa nghe cha nói câu đầu tiên, Lý Tiểu Nhã cũng biết ông ấy lại bắt đầu lừa mình, vừa định nổi giận thì đa nghe câu sau, liền mỉm cười hài lòng với cha.
“Vậy... Cha... Khi nào thì du͙© vọиɠ của cha trở nên rất mãnh liệt?”
“Cái này cha khó mà nói được, thực sự không rõ ràng.”
Những gì Lý Hồng Đồ nói thực sự là sự thật.
Lý Tiểu Nhã có câu hỏi tiếp theo trong đầu, nhưng cô hơi sợ khi hỏi câu hỏi này, bởi vì nó chạm vào thứ rất mẫn cảm của cha.
Do dự một lúc, cô vẫn quyết định hỏi, cơ thể cô như một con bọ lớn nhảy lên người cha, cái ôm vừa rồi đã phá vỡ ranh giới, cô không chần chừ nữa mà dùng cơ thể của mình để đến gần cha mình.
Chiếc cằm nhọn tựa vào ngực cha, hai khuôn mặt chỉ cách nhau một nắm tay, mỗi người đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, nhìn chằm chằm vào mắt cha và đặt ra câu hỏi trong lòng.
“Cha, vậy khi cha làm là có đọc qua những tiểu thuyết kia à?”
Ánh mắt vẫn luôn nhìn con gái đột nhiên dời đi, Lý Tiểu Nhã có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể cha mình, bộ ngực vừa phập phồng như sóng biển vừa rồi của ông ấy phồng lên không rơi xuống nữa.
Sau một phút im lặng, Lý Hồng Đồ gật đầu rất nhẹ, khuôn mặt nghiêng sang một bên, nhẹ đến mức Lý Tiểu Nhã có thể không nhận ra nếu cô không nhìn chằm chằm thì không phát hiện được.
Trong một khắc lòng xem như yên ổn bỗng bối rối khi thấy cha gật đầu.
Giơ lòng bàn tay vuốt ve gương mặt bị lệch của cha, chòm râu lởm chởm hơi đâm tay.
“Cha, khi cha đọc những cuốn tiểu thuyết đó... Ai là người trong đầu cha vậy...?”