Tiệm Mát Xa Chữa Bệnh Sợ Trai

Chương 9.1: Cạy góc tường? (Mát xa 1)

Lúc Dung Duyệt đến Désir, Chu Việt đã mặc một bộ đồng phục kỹ thuật viên ngồi ở trong khu chờ chờ để chờ cô.

Hôm nay nhân viên tiếp tân không phải là Mộ Xuân Hàn mà là một chàng trai sở hữu một nụ cười rạng rỡ tựa như ánh mặt trời và mang theo chút gì đó lưu mạnh cục cằn.

“Hôm nay Mộ tiên sinh được nghỉ sao?” Đối mặt với một người đàn ông xa lạ, cô vẫn hơi thận trọng, đầu tiên là gật đầu chào hỏi với Chu Việt, sau đó mới đặt thẻ hội viên lên quầy, cách quầy lễ tân, cô nhìn chằm chằm vào ba chữ Chu Vũ Kiệt trên bảng tên.

“Anh Hàn à, anh ấy đang làm việc bên trong đấy.” Chu Vũ Kiệt bĩu môi, ra hiệu về phía phòng mát xa, mỉm cười vui vẻ nói: “Anh Việt cũng nên cẩn thận, nhìn điệu bộ này có vẻ tiểu mỹ nữ sắp bị anh Hàn cướp đi rồi.”

Dung Duyệt bị một câu tiểu mỹ nữ có phần lưu manh đó của cậu chọc đến đỏ mặt, vội vàng xua tay nói không phải, nhưng lại bị Chu Vũ Kiệt trêu chọc: “Sao tôi lại nói ra tâm tư của tiểu mỹ nữ thế này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia kìa!” Thẻ hội viên được đưa lại vào tay cô, trong lúc vô tình, đầu ngón tay cậu chạm vào lòng bàn tay cô, một cơn ớn lạnh lập tức lan tràn, cô đứng sững ngay tại chỗ, tấm card rơi xuống mặt đất.

Chu Việt nhặt tấm card lên, có lẽ cũng đoán được là vì Chu Vũ Kiệt vô tình chạm vào nên Dung Duyệt mới có phản ứng như vậy, anh bèn cúi người xuống, cầm thẻ hội viên xoè lòng bàn tay đến trước mặt cô, chờ cô tự mình cầm lấy.

Cô hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với trước kia, cảm giác ớn lạnh biến mất rồi hồi phục tinh thần lại, cẩn thận cầm lấy thẻ hội viên trong lòng bàn tay anh, nhưng anh vẫn không thu tay về.

“Dung tiểu thư.” Anh nhẹ nhàng gọi cô: “Mời!”

Dung Nguyệt mím môi, cúi đầu nhìn xuống bàn tay rộng lớn trước mặt, mấy ngày trước cô đã nắm lấy bàn tay này, nhưng bây giờ nhớ lại lại cảm thấy không chân thật lắm, giống như đó đó chỉ là một giấc mơ. Nỗi nhút nhát ngày thường ập vào trong lòng một lần nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khoé miệng anh cong cong, khẽ gật đầu với cô, ánh mắt trầm tĩnh đến mức dường như không chứa đựng bất cứ ý đồ gì, khiến người ta không cảm nhận được bất cứ sự uy hϊếp nào.

Dung Duyệt xoắn xuýt lòng bàn tay, nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay anh.

Chu Việt không lập tức nắm lấy mà là dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đi theo anh rồi mới chậm rãi như có như không nắm lấy đầu ngón tay cô, dẫn cô đi về phía phòng mát xa thứ ba.