Tiệm Mát Xa Chữa Bệnh Sợ Trai

Chương 9.2: Cạy góc tường? (Mát xa 1)

Một gương mặt quen thuộc đập vào trong mắt Dung Duyệt, trên cảnh cửa phòng mát xa thứ tám nằm ở đối diện với phòng mát xa thứ ba là ảnh chụp của Mộ Xuân Hàn, Dung Duyệt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, gò má hơi đỏ bừng. Cách trang trí trong phòng mát xa có phần tương tự với KTV, vách tường được bọc bằng vật liệu cách âm mềm mại, ngay cả khi đứng ở trước cửa cũng khó có thể nghe thấy bất cứ động tĩnh gì.

“Dung tiểu thư rất để ý?” Chu Việt nhìn theo tầm mắt của Dung Duyệt, mỉm cười hừ một tiếng.

Không hiểu tại sao trong đầu Dung Duyệt lúc này lại đột nhiên xuất hiện bốn chữ “Hàng to xài tốt” mà trước đó cô bạn thân đã nói với cô, khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng lên. Lúc đùa giỡn nói ra bốn chữ này cô chỉ nhìn nhận nó một cách đơn thuần và không cảm thấy gì cả, nhưng một khi liên hệ nó với người mình quen biết, cô chỉ cảm thấy xấu hổ đến bùng nổ, vội vàng rút tay lại, hai tay che kín khuôn mặt.

“Dung tiểu thư.” Nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của mình, Chu Việt vô thức nhíu mày: “Tiếp theo tôi còn có những dự định khác, xin hỏi chúng ta có thể đi vào được chưa?”

Thực ra anh không có, anh cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra một lời nói dối vô nghĩa như vậy. Anh không biết cơn tức giận khó giải thích này của bản thân đến từ đâu, có lẽ anh đường đường là một phó tổng giám đốc phú nhị đại, cuối tuần không những không được nghỉ ngơi mà còn phải chịu ấm ức ở lại công ty hầu hạ người khác. Có lẽ lòng tự tôn của một người đàn ông không thể chấp nhận được rằng mình không thể làm gì được một cô gái nhỏ không có kinh nghiệm, hơn nữa anh sợ cô thực sự bị Mộ Xuân Hàn cạy góc tường đi, làm hại anh không thể thắng cược và buộc lại liên hôn với người khác.

Ai mà biết? Anh thở hổn hển đóng cửa lại rồi nghe cô khoá cửa, dựa vào mép bàn chờ cô thay quần áo xong đi ra ngoài.

Mà Dung Duyệt đang ở trong phòng quần áo cũng phải cảm thấy xấu hổ vì sự dâʍ đãиɠ của mình một lần nữa, chỉ mới nghe thấy một vài câu nói cợt nhả, trong đầu đã vô thức tưởng tượng ra mấy hình ảnh, hạ thân đã mơ hồ ướŧ áŧ, điều đáng mừng duy nhất chính là qυầи ɭóŧ không kịp dính lên thứ gì đó, sau khi rút khăn giấy lau sạch, cô cứ thay váy và quần áo như lẽ thường.

Thấy cô đi ra ngoài, Chu Việt bấm hẹn giờ, đứng thẳng người dậy.

“Dung tiểu thư, tuần trước anh đã nói muốn dạy em cách ôm, em còn nhớ không?”

Dung Duyệt sửng sốt, gật gật đầu, hơi do dự mở miệng: “Trực… Trực tiếp dạy sao…”

Người đàn ông giống như nghe được chuyện gì đó thú vị, khẽ mỉm cười nói: “Trực tiếp chứ, chẳng lẽ Dung tiểu thư muốn thưởng cho anh mấy cái tát sao?”

Cô vội vàng lắc đầu phủ nhận, thấy dáng vẻ hoảng loạn của cô, tâm trạng bực bội của Chu Việt lại dịu đi một chút, giọng điệu cũng mềm mại hơn rất nhiều: “Đừng lo lắng, cứ từ từ, chúng ta ôn tập phần nắm tay trước nhé, hử?”

Anh dang rộng lòng bàn tay về phía cô, chờ cô đưa tay mình đặt vào đó.