"Này? Sao ngươi bỏ đi thế?" Nguyễn Bạch Điềm không sợ chết đuổi theo Mặc Vô Cữu, thậm chí còn dùng móng vuốt cào hắn.
Mặc Vô Cửu không để ý nên bị nó đẩy cho lảo đảo, lại không ngờ lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện con thỏ này đang nhìn vật dưới thân mình bằng đôi mắt sáng lấp lánh, nước miếng sắp chảy cả ra ngoài, chỉ thiếu nước bổ nhào lên người hắn thôi.
Nhưng mà trên thực tế, điều khiến Mặc Vô Cữu không ngờ là bé thỏ trắng lại bổ nhào lên người hắn thật.
Nguyễn Bạch Điềm dùng móng vuốt mềm mại xù xù của mình để móc hai cái dươиɠ ѵậŧ dưới thân Mặc Vô Cữu ra, vui vẻ nói: "Hay là người đổi cách ăn ta đi."
Mặc Vô Cữu: "..."
Không hiểu sao hắn luôn cảm thấy mình bị một bé thỏ trắng đùa giỡn nhưng hắn không có chứng cứ.
Nhưng mà không đợi hắn kịp lấy lại tinh thần, bé thỏ trắng kia đã cúi người, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn rồi vươn chiếc lưỡi hồng hào ra liếʍ.
Miệng của Nguyễn Bạch Điềm không lớn, nó chỉ có thể ngậm một cái dươиɠ ѵậŧ, cái miệng chúm chím của bé thỏ trắng bị một nửa dươиɠ ѵậŧ của đại hắc xà nhồi đầy, một bên khác bé thỏ dùng hai cái móng vuốt ôm lấy một cái dươиɠ ѵậŧ khác vuốt lên vuốt xuống, Mặc Vô Cữu bị đệm thịt màu hồng hơi nhám cọ xát khiến hắn có cảm giác sung sướиɠ lạ kỳ.
Giờ phút này dươиɠ ѵậŧ chưa từng bị người khác đυ.ng chạm được bé thỏ trắng ngậm vào miệng, càng không nói đến nó còn đang dùng cái lưỡi đáng yêu không ngừng liếʍ láp đỉnh dươиɠ ѵậŧ, đến khe hở chỗ giao nhau giữa đỉnh dươиɠ ѵậŧ và thân cán cũng được bé thỏ chăm sóc tỉ mỉ.
Bé thỏ cố ý thu mấy cái răng hơi nhọn lại nhưng vẫn nhẹ nhàng liếʍ tới liếʍ lui thân cán của hắn làm cho cả người của Mặc Vô Cữu tê dại, hắn khẽ run rẩy khó mà phát hiện ra.
Loại trải nghiệm kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ lạ mà sung sướиɠ này khiến cả người Mặc Vô Cữu không ổn lắm, xương cốt cả người hắn như bị rút đi, nhũn người trên đất mặc cho bé thỏ trắng giở trò với mình.
Nguyễn Bạch Điềm dứt khoát ngồi luôn lên người Mặc Vô Cữu đang nằm ườn trên bãi cỏ, vùi cái đầu nhỏ đầy lông vào háng của hắn, nó hất cái tai rũ xuống che khuất hai mắt ra sau đầu. Miệng nó ngậm một cái dươиɠ ѵậŧ của Mặc Vô Cữu, cái còn lại được nó cầm trên tay âu yếm vỗ về.
Dươиɠ ѵậŧ dữ tợn căng đầy cái miệng của Nguyễn Bạch Điềm, nó mở to hai mắt như hắc diệu thạch nhìn thẳng vào đôi mắt rắn sắc bén lạnh lùng của Mặc Vô Cữu - người đang nằm xụi lơ trên đất.
Mặc Vô Cữu cảm thấy lý trí của mình đã sắp sụp đổ, hắn nhìn bé lông xù trắng mềm đang cưỡi lên người mình, rất muốn quơ đuôi hất bé thỏ trắng xuống đất khiến nó ngã chổng nó, nằm ngửa mặt lên trời.
Hắn muốn cắm vào cái lỗ nhỏ hồng hào đáng yêu phía sau của nó, cũng không biết cái chỗ kia có tiết ra nước da^ʍ dính nhớp ẩm ướt để chào đón dươиɠ ѵậŧ thô to của mình không nữa.
Mặc Vô Cữu cảm thấy hình như tâm lý của mình gặp vấn đề rồi, trong đầu hắn bây giờ toàn là những thứ mà hắn khinh thường trong quá khứ, ví dụ như tìиɧ ɖu͙©.
Mặc Vô Cữu muốn đυ. bé thỏ trắng gan to bằng trời này khóc huhu, khiến cái đệm thịt lông xù của nó giãy giụa run rẩy không ngừng.
Hắn muốn cᏂị©Ꮒ nó đến mức thần trí mơ hồ, khiến nó bất lực thút thít, rêи ɾỉ và cầu xin tha thứ dưới thân hắn nhưng không thể trốn thoát, muốn khiến màu lông trắng như tuyết của nó nhiễm bùn đen, vấy bẩn nó.
Lần đầu tiên trải nghiệm tình ái khiến đại hắc xà ngây thơ bị hạ gục dưới sự tấn công của bé thỏ trắng chủ động mà âm hiểm xảo trá, không kịp chuẩn bị mà quân lính tan rã.
Nguyễn Bạch Điềm chợt cảm nhận được có một dòng chất lỏng nóng hổi bắn vào trong miệng mình, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của giống đực tràn ngập trong khoang miệng của nó. Nó chớp đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Mặc Vô Cữu thật lâu, đột nhiên nuốt "ực" tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn xuống bụng.
Có một ít dịch trắng trào ra khỏi miệng nó, dính ướt một nhúm lông tơ trên miệng của bé thỏ trắng, trông có vẻ vô cùng da^ʍ mỹ.