Một lúc lâu sau Mặc Vô Cữu mới phản ứng được rằng hắn đã bị bé thỏ trắng hút đi nguyên tinh, phải biết rằng, dù mỗi lần độ kiếp đều không thành công nhưng tu hành của hắn cũng rất mạnh, đối với tiểu yêu cấp thấp mà nói, nguyên tinh được bảo tồn bao năm nay của hắn vô cùng bổ ích.
Hắn không ngờ rằng con thỏ nhìn có vẻ ngây thơ này lại có thể ngấm ngầm dở trò, không chỉ dâʍ đãиɠ mà còn âm hiểm, giả dối như thế.
Hắn tức giận nhấc đuôi lên, hất văng bé thỏ trắng trên người mình xuống đất, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi thẳng.
Nguyễn Bạch Điềm đột nhiên phát hiện hai căn long long mà mình vừa ăn tới miệng đã chạy đi mất, lại còn hất mình ngã ra đất, nhất thời cảm thấy hoang mang, bộ lông xõa tung bay bay trong gió.
Hắn thật lớn, thật là muốn hắn nha.
Nguyễn Bạch Điềm ngượng ngùng nghĩ, bước chân nhỏ vui vẻ chạy tới tiệm thuốc của chị Sóc, chị Sóc vừa thấy nó đã quen thuộc hỏi: "Điềm Điềm đến lấy thuốc ức chế kỳ phát tình lần trước đã đặt ở chỗ ta đó sao?"
Nguyễn Bạch Điềm do dự một lát, mới nhỏ giọng lúng túng nói với chị Sóc: "Ta muốn lấy thuốc kí©ɧ ŧìиɧ."
Chị Sóc sững sờ, không thể tin xác nhận lại: "Ngươi chắc chứ?"
Nguyễn Bạch Điềm bị ánh mặt kinh ngạc của chị Sóc nhìn thẳng vào mình liền cảm thấy ngại ngùng, dùng hai chân trước đầy lông tơ mềm mại kéo lỗ tai rủ xuống che mặt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
------
Nguyễn Bạch Điềm vừa cầm bình thuốc nhỏ, đã hăng hái đi tìm con hắc xà kia thông qua mùi vị mà hắn lưu lại trên thân thể mình.
Nghĩ đến chốc lát có thể được hai căn long long sát nhập, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ đến mức tỏa ra bong bóng màu hồng. Nhưng có một vấn đề, hình như pháp lực của con hắc xà kia rất mạnh, phải làm sao mới có thể chuốc thuốc cho hắn đây? Bắt ép chắc chắn không ổn, nó phải nghĩ cách lừa con đại hắc xà mới được.
Sau khi Nguyễn Bạch Điềm đuổi tới hang động của Mặc Vô Cữu, liền thấy hắn đang cuộn tròn ngủ, phát hiện có kẻ xâm nhập vào lãnh địa của mình, đôi mắt rắn lạnh lẽo, sắc bén lập tức mở to, miệng phát ra tiếng "xì xì", trông chẳng có vẻ gì là thân thiện nhìn chằm chằm vào nó.
Mặc Vô Cữu lăn lộn cả ngày tự tử không thành, còn bị bé thỏ trắng tàn nhẫn đùa giỡn một trận, bắn tinh xong vừa mệt vừa tức, chỉ có thể về hang động ngủ một giấc, đợi tới ngày mai lại tiếp tục tìm phương pháp tự tử mới.
Nhưng hắn không thể ngờ rằng bé thỏ trắng không biết sợ còn dám đuổi tới cửa, tỏ vẻ vô tội đánh giá hắn cùng hang động của hắn. Mặc Vô Cữu rất muốn hỏi nó, nó không biết rằng hang động của động vật máu lạnh không thể xâm phạm sao? Hơn nữa nó còn là sinh vật nằm trong thực đơn của hắn nữa, thật là to gan.
Chẳng qua trước khi độ kiếp thành công hắn đã tập thành thói quen không sát sinh, không bắt gϊếŧ những loài động vật có linh tính, đã tu thành yêu, nếu đổi lại là một con xà yêu khác, chắc chắn sẽ chẳng do dự mà nuốt bé thỏ trắng to gan lớn mật này vào bụng, tới xương cốt cũng chẳng còn.
Thế nhưng, tiếp đó, bé thỏ trắng lại bưng gương mặt thẹn thùng, nói với Mặc Vô Cữu những lời khiến hắn vô cùng kinh ngạc: "Đại hắc xà, người có thể kết đôi thành tình nhân với ta được không?"
Mặc Vô Cữu: "?"
Hắn nghi ngờ không biết đầu óc bé thỏ trắng này có bình thường không.
"Xin lỗi, ta không muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của ngươi, ta chỉ muốn chết. Hơn nữa, có thể ngày mai ngươi sẽ không còn nhìn thấy ta nữa đâu." Mặc Vô Cữu suy sụp tinh thần, vùi đầu vào trong thân thể đang cuộn tròn của mình.
"Hả?" Nguyễn Bạch Điềm bị lời nói của Mặc Vô Cữu làm mơ hồ, lập tức nhớ lại trưa nay lúc gặp hắn, hắn đang treo cổ trên cây, thật sự là có ý đồ tự sát.
"Vậy ngươi muốn chết như thế nào?" Ổn định tinh thần, Nguyễn Bạch Điềm mang theo vài phần mê hoặc hỏi.