Lại không ngờ người hắn quá trơn, dẫn đến đầu của hắn tuột khỏi sợi dây thừng, rớt cái bịch xuống gốc cây.
"Bịch" một tiếng, hắn va phải một sinh vật lông xù màu trắng không rõ tên đang nằm ngủ dưới gốc cây, sau khi cục bông kia bị va tỉnh chợt thấy một con hắc xà thì vội lùi xa ba thước. Lúc này nó mới dám ngẩng cái đầu nhỏ đầy lông lên, mở to đôi mắt như hạt đậu đánh giá con hắc xà đập vào người mình từ trên xuống dưới.
Nguyễn Bạch Điềm nhìn thấy đại hắc xà xoay quanh ngồi thẳng người dậy, ngẩng đầu lên nhìn nó, đôi mắt lạnh lùng vô tình, sắc bén như chim ưng nhìn nó chằm chằm.
Nó bị dọa đến mức hét lớn, lông tơ cả người dựng đứng lên, hoảng sợ cầu xin tha thứ: "Đại ca! Đại ca! Ngươi đừng ăn ta, hảo hán tha mạng, ta chỉ ngủ một giấc dưới gốc cây thôi."
"Ta không muốn bị ăn sạch, không muốn trở thành món ăn trong mâm của ngươi đâu, huhuhu." Nguyễn Bạch Điềm càng nghĩ càng sợ hãi, nó nhịn không được mà òa khóc nức nở. Nó mới vừa trưởng thành, sắp nghênh đón kỳ phát tình đầu tiên nên nó bị cha mẹ đuổi khỏi nhà để đi tìm đối tượng.
Nhưng lúc này đối tượng thì không thấy mà lại gặp đại yêu đứng đầu chuỗi thức ăn, còn rớt từ trên cây xuống đè lên đứa đang ngủ dưới tàng cây như mình, đúng là xui chết mất.
Huống chi, lúc tỉnh táo lại, nó cảm thấy cả người mình không thoải mái lắm, cả người khô nóng. Chim nhỏ phía trước luôn cương cứng, tiểu huyệt đằng sau chảy nước không ngừng, lông tơ quanh mông đều đã ướp nhẹp, dính chặt vào nhau.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Nguyễn Bạch Điềm buồn bực suy nghĩ, nó liếc nhìn bốn phía cũng không thấy sinh vật nào khác, chỉ có nó với đại hắc xà đang im lặng giằng co.
Mặc Vô Cữu lạnh lùng nhìn con thỏ tai cụp bị dọa sợ đến mức khóc huhu, cũng không thèm quan tâm đến nó, sắc trời vốn trong xanh nay đã sụp tối mà hắn vẫn chưa tự sát thành công.
Vẫn còn sống, mẹ kiếp!
Tâm trạng không tốt, hắn không nhịn được phun lưỡi ra, phát ra tiếng "xì xì", hắn không ngờ lại dọa cho bé thỏ trắng nhát gan run rẩy hơn trước, thậm chí còn nói không ra một câu hoàn chỉnh: "Ta cầu xin ngươi, đừng ăn ta, kỳ phát tình của ta tới rồi, ta muốn tìm giống đực, khó chịu quá."
"Ta không có ý định ăn ngươi, vừa nãy ta treo cổ rồi bị rơi xuống mà thôi." Nhìn đôi tai che khuất cả mặt của bé thỏ tai cụp, nó đang còn nghẹn ngào khóc thút thít cầu xin tha thứ, Mặc Vô Cửu ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định an ủi nó.
Nguyễn Bạch Điềm nghe vậy thì ngẩn người, quên cả khóc, nó vừa nghe thấy gì ấy nhỉ, treo cổ hả? Vì sao con rắn này lại muốn treo cổ trên cành cây? Đây là phương pháp tu luyện mới à?
"Vì sao lại treo cổ?" Nguyễn Bạch Điềm nghĩ vậy rồi vô thức nói thành lời, sau khi nói xong nó bắt đầu hối hận, lỡ như nó nói quá nhiều khiến đại hắc xà thấy phiền rồi thay đổi ý định muốn ăn nó thì phải làm sao bây giờ?
Không ngờ, bình thường Mặc Vô Cữu không thích nói chuyện với người khác, có thể hắn cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa, không người thân, không người yêu cũng không có bạn bè đã lâu khiến hắn cảm thấy cô độc, vậy mà hắn lại bắt đầu trò chuyện với bé thỏ trắng ngốc nghếch trước mặt này: "Bởi vì tôi không muốn sống, muốn tự sát."
"Hả?" Nguyễn Bạch Điềm không ngờ sẽ nhận được đáp án kiểu này nhưng nếu con rắn trước mặt đã không ăn nó, nó cũng quyết định tốt bụng khuyên hắn một chút: "Có gì nghĩ không thông mà phải tự sát chứ, cuộc sống của ngươi còn nhiều điều tốt đẹp mà..."
Mặc Vô Cữu thấy con thỏ này bắt đầu làm thánh tăng, hắn không hứng thú lắm quay đầu đi mất.