Chương 1
Bầu trời đang quang đãng bỗng nổi gió lớn, tiếng sấm rền vang, tia sét xé toạc bầu trời âm u, gió lớn thét gào, thổi đến mức lá cây rụng xuống như mưa, giống như bị người ta xé toạc ra vậy.
Trận cuồng phong này cũng không kéo dài bao lâu, trong chớp mắt đã tan biến, mây đen tản ra, ánh nắng lại chiếu rọi khắp đất trời. Tất cả đều đã kết thúc, tiếp đó là số mệnh của Mặc Vô Cữu.
Một con hắc xà to bằng cánh tay của đàn ông trưởng thành từ từ ngẩng đầu lên, Mặc Vô Cữu nhìn vảy trên người bị sét đánh cháy sém, có khá nhiều chỗ nghiêm trọng, vết thương còn đang rỉ máu.
Khóe miệng của hắn khẽ cong lên nụ cười giễu cợt, đây là lần thứ 99 rồi, xưa này thiên đạo chưa bao giờ thương hại hắn.
Rõ ràng mỗi ngày hắn đều chăm chỉ luyện tập, không ra ngoài quấy nhiễu thế tục, mục tiêu của cả đời hắn là có một ngày hắn sẽ thoát khỏi yêu tịch phi thăng lên tiên vị.
Nhưng kết quả hắn lại phát hiện mình là một tiểu yêu vô danh bị thiên đạo đùa giỡn trong lòng bàn tay, mỗi lần sắp độ kiếp thành công, nếu không bị người nào đó vô ý cắt ngang thì cũng là vì chọn sai đối tượng báo ơn. Vốn muốn báo đáp ân tình của một tiểu sa di năm đó đã cho hắn một con đường sống, ai ngờ lại báo ơn nhầm người, thật lâu sau hắn mới biết tiểu sa di kia đã qua đời từ lâu.
Lần này thiên đạo lại nói chấp niệm của hắn chưa tan, thật nực cười, từ thuở nhỏ hắn đã say mê tu luyện, có thể có chấp niệm gì nữa chứ, đơn giản chỉ là ngày nào cũng muốn thành thần tiên, muốn đến một thế giới khác cao hơn mà thôi.
Thiên đạo đang muốn trêu đùa hắn đây mà, để hắn không ngừng cung cấp sức lao động và linh lực cho đại địa cung Thần Châu, trên thực tế hắn chỉ là một người làm công dưới sự áp bức của thiên đạo mà thôi.
Mặc Vô Cữu lượn lờ bên hồ, nghĩ đến tất cả đã xảy ra, cuối cùng hắn quyết định để mình biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này, kiếp sau chỉ muốn làm hoa cỏ vô tri vô giác không mở linh trí.
Hắn nhắm mắt lại, mặt nước trong suốt như gương vang lên tiếng "ầm" rồi nổi sóng lớn, Mặc Vô Cữu chìm sâu xuống hồ, đợi khoảnh khắc mình chìm sâu xuống rồi thiếu dưỡng khí ngạt thở mà chết.
Nhưng một lát sau hắn lại thấy mình đang trôi nổi trên mặt nước, đồng thời còn có thể hít thở, trong lúc sợ hãi hắn mới chợt nhận ra mình là rắn nước, có chìm cũng không chết...
Trong lúc tuyệt vọng, hắn nhớ tới rừng cây mà mình hay tu luyện, lúc đó hắn nhìn thấy mấy nữ tử người phàm khóc lóc thảm thiết lấy một dải lụa trắng hoặc dây gai rồi treo lên cây, treo cổ mà chết, sau đó biến thành quỷ thắt cổ rồi bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi.
Mặc dù lúc chết trông hơi xấu nhưng ít nhất ra vẫn chết được.
Mặc Vô Cửu quyết định treo cổ tự sát.
Sau khi chuẩn bị hết thảy, hắn nhìn sợi dây leo bị thắt nút trên cây, Mặc Vô Cửu cắn dây rồi chui vào trong, sau đó cắn nút buộc và từ từ thắt chặt lại, chuẩn bị tự treo cổ.
Mặc Vô Cửu cảm nhận được dây thừng đang từ từ siết lại, hắn nhắm hai mắt thả lỏng cơ thể, chỉ còn chờ đến lúc mình ngạt thở mà chết.