Cố Sách rẽ vào con đường nhỏ, ôm Tô Phù chạy thẳng một mạch về nhà rồi lao ngay vào trong phòng của mình, hắn chỉ nhẹ nhàng đặt Tô Phù xuống giường rồi quay người đi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.
Lúc này đầu óc của Tô Phù rất mơ hồ, hoàn toàn không hề tỉnh táo một tí nào, hơn nữa cả người còn cảm thấy rất khô nóng giống như có lửa đốt, anh thật sự rất muốn đi tìm Cố Sách.
“Cố Sách… Anh ở đâu rồi? Tôi nóng quá… Ư ư ư tại sao anh lại không để ý đến tôi?”
Tô Phù không nghe thấy tiếng Cố Sách đáp lại, cảm thấy tủi thân bắt đầu khóc nức nở, anh mơ màng muốn xuống giường, nhưng cơ thể lại cứ không theo ý mình, hơi nghiêng ngả lảo đảo vài cái đã ngã ra đất.
Còn Cố Sách, hắn chỉ vừa mới đóng cửa lại thì nghe thấy một tiếng phịch như có ai bị ngã phát ra từ trong phòng, sợ Tô Phù bị làm sao bèn vội vàng chạy lại vào trong.
Hắn vừa mở cửa bước vào đã ngay lập tức nhìn thấy cảnh Tô Phù bị ngã dưới đất, gương mặt đỏ hồng gợϊ ȶìиᏂ, đôi mắt to tròn trong veo ướt lệ trông không khác gì một bé nai con. Quần áo của Tô Phù ban nãy đã bị anh tự mình xé rách, hơn nữa bây giờ bản thân còn đang bị ngã dưới đất, dáng vẻ lúc này của Tô Phù có thể coi là khá chật vật.
Tuy nhiên bản thân Tô Phù lại không hề hay biết gì, anh chỉ cảm thấy cơ thể mình thật sự rất khó chịu, cả người như đang bị giày vò, thật sự rất muốn tìm một nơi nào đó lạnh lẽo, cho nên anh mới úp mặt xuống đất rồi liên tục cọ xát qua lại. Thấy Cố Sách trở về, anh không do dự bèn đứng lên, cơ thể nghiêng ngả lảo đảo đi đến chỗ Cố Sách.
Cả thân thể Tô Phù lúc này thật sự rất yếu ớt, mới đi chưa được mấy bước đã té ngã vào trong lòng ngực Cố Sách, nếu như để người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng Tô Phù là đồ điếm không biết xấu hổ nhào vào trong lòng ngực người đàn ông khác.
Ngay cả bản thân Tô Phù cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, anh cứ vùi đầu vào sâu trong lòng Cố Sách không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cứ như vậy cọ qua cọ lại, cọ đến nỗi khiến cho cơ thể Cố Sách như bốc cháy.
“Em đừng cọ nữa mà…” Khuôn mặt Cố Sách dần đỏ lên, quần áo đang mặc trên người đã bị mồ hôi thấm ướt từ lâu.
Hắn đột nhiên bế Tô Phù lên rồi đi đến gần chiếc giường.
Cố Sách không chắc chắn muốn hỏi lại cậu: “Có thể chứ?”
Tô Phù nhìn người đàn ông trước mặt mình, thấy toàn thân Cố Sách đầm đìa mồ hôi, quần áo ướt đẫm dính sát vào cơ thể, hai mắt đỏ ngầu, đổi lại là một người đàn ông khác đã sớm vồ lấy ăn sạch anh từ lâu, vậy mà Cố Sách còn cố tình muốn dò hỏi ý kiến của mình, khiến trong lòng anh không khỏi cảm thấy rung động, Tô Phù chỉ đành phải xấu hổ đỏ mặt gật đầu.
Cố Sách chưa từng gặp được người nào đẹp như vậy, không những vậy người đẹp này còn nhìn hắn với ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ như thế rồi thẹn thùng gật đầu đồng ý. Quần áo trên người đã không còn có thể che đậy nổi thân thể trắng nõn như tuyết nữa, hai bầu vυ' béo tròn mềm mại đáng yêu như ẩn như hiện đằng sau lớp vải mỏng manh, vòng eo thon nhỏ nhắn chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, cặp chân trắng nõn thon dài vẫn còn đang lắc lư quấn lấy chân hắn.
Cố Sách cũng không phải là người được học hành đàng hoàng gì, cho nên thật sự không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả cảnh tượng này, chỉ cảm thấy cả cơ thể của anh từ đầu đến chân đều cực kỳ xinh đẹp hoàn hảo không tỳ vết, dường như hắn sắp không chịu nổi nữa, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề rồi nhanh chóng vồ lấy gặm nhấm cơ thể Tô Phù.
Anh bị giật mình, hoảng sợ a lên một tiếng, sau đó lập tức vòng tay ôm lấy cổ Cố Sách, đẩy bộ ngực lớn đang cực kỳ ngứa ngáy vào miệng hắn.
Cố Sách dùng tay xé toạc lớp vải mỏng manh còn lại trên ngực Tô Phù, hai bầu vυ' trắng nõn mềm mại lập tức nảy ra, đung đưa trước mặt Cố Sách, hắn không hề do dự bèn há miệng ngậm lấy cặρ √υ' kia vào miệng bắt đầu bú ʍúŧ.