Tô Phù nào có thể chịu đựng được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ như vậy?
Cả cơ thể không ngừng kêu gào, chỗ nào cũng cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy khó chịu, dưới thân đã bị thuốc kí©ɧ ɖụ© làm cho ướt đẫm, bây giờ còn đang bị Cố Sách điên cuồng bú ʍúŧ núʍ ѵú, một dòng nước da^ʍ nhanh chóng phun ra từ hoa huyệt làm ướt một mảng lớn ga trải giường của Cố Sách.
Tô Phù đột nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi: Nghe người khác nói đàn ông mà chỉ vừa chạm tay vào một cái đã phun nước sẽ không tốt, còn bị xem là đồ điếm dâʍ đãиɠ, anh không nhịn được liếc mắt nhìn Cố Sách, thấy hắn không phát hiện gì mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại tự an ủi bản thân mình rằng chỉ là do thuốc kí©ɧ ɖụ© mà thôi, cũng quên mất dáng vẻ không hề cảm thấy thỏa mãn của bản thân khi tự thủ da^ʍ vào đêm tân hôn.
Tuy nhiên Cố Sách lại không hề hay biết Tô Phù đang suy nghĩ gì, hắn chỉ biết Tô Phù đang không tập trung, vậy nên Cố Sách bèn dùng tay ép chặt hai bầu ngực lại với nhau, rồi dùng đầu lưỡi mềm mại to lớn điên cuồng mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để hai núʍ ѵú đỏ hồng, phần thân dưới đang dùng sức đỉnh vào hông Tô Phù, giống như muốn xuyên qua quần áo chọc thẳng vào tử ©υиɠ của anh.
Thuốc kí©ɧ ɖụ© khiến cho cơ thể Tô Phù sắp không chịu nổi nữa, dưới thân càng thêm ngứa ngáy hơn bao giờ hết, anh bị hút liếʍ đến nỗi buồn bực khóc lóc cầu xin: “Anh Cố Sách… Đừng liếʍ nữa mà… Thật sự rất muốn bị cᏂị©Ꮒ… Bên dưới ngứa quá đi…”
Cố Sách vừa nghe Tô Phù rêи ɾỉ ham muốn đòi hỏi bèn nhả hai đầṳ ѵú ra, núʍ ѵú bị bú ʍúŧ gặm cắn giày vò một lúc lâu giờ đã lớn hơn gấp đôi so với ban đầu, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dựng thẳng đứng, màu sắc đã chuyển từ hồng nhạt sang đỏ thắm, trông cực kỳ đáng yêu.
Cố Sách tách rộng hai chân Tô Phù ra, cởi bỏ qυầи ɭóŧ, hai mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm vào vùиɠ ҡíи của Tô Phù, nơi đó trông vô cùng xinh đẹp, bé chim nho nhỏ mặc dù không lớn nhưng lại có màu hồng hào dựng thẳng tắp khá dễ thương, bên dưới của Tô Phù không có bất kỳ một cọng lông nào, hai cánh môi âʍ ɦộ béo múp mập mạp no đủ che giấu kỹ càng cái lỗ nhỏ ở giữa.
“Đừng nhìn nữa! Xấu hổ quá đi…” Tô Phù thấy Cố Sách cứ nhìn chằm chằm vào nơi đó, khiến cho anh cảm thấy cực kỳ xấu hổ bèn vội vàng lấy tay che lại.
Cố Sách mạnh mẽ gỡ tay Tô Phù ra, nói: “Huyệt nhỏ của em nhìn đẹp quá, vừa không có lông, lại còn hồng hào mềm mại như vậy, những người khác cũng giống như thế đúng không?”
Anh nghĩ ngợi một lát, mỗi khi tụ tập lại nói chuyện cùng nhau có khi anh sẽ nghe thấy những người dân trong làng kể chuyện người lớn, nghe nói phần lớn vùиɠ ҡíи của người bình thường toàn là lông lá rậm rạp, không những vậy âʍ ɦộ thường sẫm màu, hừm, Tô Phù có thể khẳng định, lỗ da^ʍ của anh là đẹp nhất.
Tô Phù vừa nghe Cố Sách hỏi xong, chỉ muốn bịt chặt miệng hắn lại, tuy nhiên cái miệng nhỏ phía dưới lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức co rụt trông hết sức đáng yêu.
Cố Sách dùng ngón tay sờ vào hai mép thịt của bé sò non, chúng vừa hồng hào lại vừa béo múp, hơn nữa còn vô cùng mềm mại, ngón tay chỉ vừa mới chạm vào muốn khám phá một chút đã bị nước da^ʍ chảy ra từ lỗ nhỏ thấm ướt.
Không biết tại sao Tô Phù lại đột nhiên khóc lóc kêu lên: “Cố Sách anh là người xấu, anh không hề thích tôi một chút nào đúng không? Huhuhu…”
Cố Sách vốn dĩ đang mải mê đùa nghịch bé sò non mềm mại của Tô Phù, bỗng nghe thấy tiếng kêu khóc than của anh khiến hắn không khỏi cảm thấy lúng túng không biết nên làm thế nào.
“Tôi thích em mà, dáng vẻ của em như vậy thật sự rất xinh đẹp, tôi đã sớm...”
Tô Phù cảm thấy cực kỳ khó chịu, vừa mệt lại vừa giận, còn chưa kịp nghe Cố Sách nói xong câu, anh đã trừng mắt giận dữ nhìn Cố Sách nói: “Vậy anh có thật sự là đàn ông hay không hả, tại sao còn chưa chịu cᏂị©Ꮒ tôi nữa?”