Đại Nãi Đào Hoa

Chương 3

“Chị dâu, sao đi nhanh vậy?” Cố Thầm cười haha đuổi theo, chắn trước mặt Tô Phù, cản đường của anh: “Đừng vội, chị dâu, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Tô Phù không kiên nhẫn: “Tôi rất bận, không rảnh nói chuyện với cậu.”

“Ai da, chị dâu đừng tức giận như vậy chứ, có phải anh tôi không thỏa mãn chị đúng không? Cũng đúng, anh ta chính là con ma ốm phế vật, chắc chắn không được! Hahaha…”

“Tôi là chị dâu của cậu, cậu có tin tôi đi mách mẹ không?”

“Chậc chậc chậc, chị cảm thấy mẹ sẽ tin tôi hay tin chị? Mẹ tôi ghét chị, chị cũng không phải không biết. Có điều tôi thích chị, nàng dâu nhỏ xinh đẹp như vậy mà không được thỏa mãn sẽ rất khó chịu, để tôi giúp chị.” Cố Thâm nói xong thì nhanh chóng ôm lấy Tô Phù, khống chế đầu của anh, nhét mấy viên thuốc vào trong miệng Tô Phù.

“Cậu cho tôi uống cái gì vậy?” Tô Phù hoảng sợ, chẳng lẽ là xuân dược?

“Một thứ giúp cho người ta vui sướиɠ thôi, là kiểu tình thú. Chị dâu sẽ không trách tôi chứ?” Cố Thâm nói xong thì liếʍ môi, nhào vào người Tô Phù.

Tô Phù vội vàng né tránh, cảm nhận lửa nóng bùng lên trong cơ thể, bên dưới cũng bắt đầu chảy nước. Anh nhận thấy không ổn, mặc dù anh không thích Cố Viễn nhưng rất ghét Cố Thâm, nếu nɠɵạı ŧìиɧ với Cố Thâm thì mẹ Cố sẽ đánh chết anh!

Cố Thâm nhào đến muốn ôm Tô Phù, Tô Phù muốn kêu cứu nhưng bị bịt kín miệng, anh khóc nức nở, mặc dù anh không quá để ý đến trinh tiết như bị Cố Thâm ghê tởm này làm nhục khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Lúc này, đằng sau Cố Thâm xuất hiện một người đàn ông, Tô Phù nhìn thấy thì câm nín, bấy giờ Cố Thâm còn đang vùi đầu ở ngực của anh: “Chị dâu, dáng người đúng là cực phẩm, đáng tiếc anh trai không biết hưởng thụ, nhìn cặp ngực lớn này đi.”

Bốp một tiếng, Cố Thâm bị người ta ném gạch vào đầu, Tô Phù hét lên sau đó lập tức che miệng mình lại, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông.

“Em không sao chứ?” Người đàn ông hỏi.

Tô Phù lắc đầu, nhìn về phía người đàn ông. Người đàn ông cuồn cuộn cơ bắp, gương mặt tuấn tú, đây chẳng phải là Cố Sách ở cuối làng hay sao? Mấy bà vợ kia từng nhắn đến hắn, nói hắn nhìn rất lợi hại, dáng người cùng với tám múi cơ bụng, đũng quần hơi phồng lên, lông dày rậm, cơ thể vô cùng cao lớn.

Lúc này Tô Phù mới cảm giác cơ thể mình không ổn, anh choáng váng nức nở, người rất nóng giống như bị bỏng, anh mê mang mở hai mắt: “Tôi nóng quá… Làm sao bây giờ… Hu hu hu… Cố Thâm hạ thuốc tôi…”

Cố Sách nhìn một lượt thì phát hiện mặt Tô Phù ửng hồng, mồ hôi ướt đẫm thái dương, đầu lưỡi cũng vươn ra thở dốc, dáng vẻ vô cùng sắc tình.

“Tôi biết tướng công của em, tôi đưa em về nhà tìm tướng công giải thuốc cho em.” Cố Sách dứt lời thì đỡ lấy Tô Phù.

Tô Phù nghĩ đến tướng công bệnh tật kia nhà mình chắc chắn không giải được thuốc, lại nhìn cánh tay mạnh mẽ đang đỡ lấy anh, Tô Phù không khỏi nuốt nước miếng. Anh cũng muốn vui sướиɠ như lời bọn họ nói.

“Anh Cố! Tướng công của tôi không lên được, không giải được thuốc… Hu hu hu tôi khó chịu, nóng như bị thiêu.” Tô Phù khóc lóc: “Thuốc này chỉ có làm chuyện kia mới giải được, anh Cố có thể giúp tôi không? Hu hu hu thật khó chịu…”

Cố Sách nghe xong thì sững sờ, ấp úng nói: “Cái này không tốt làm… Em có tướng công rồi…”

“Anh Cố, tướng công của tôi không được. Không sao đâu, tôi sẽ không để cho người khác biết, cầu xin anh cứu tôi được không?”

Dù sao Cố Sách cũng là đàn ông có ham muốn du͙© vọиɠ, sao có thể chịu được cảnh người đẹp khóc lóc cầu hoan, đặc biệt là người đẹp này còn đỏ mặt, quần áo cũng xộc xệch, bầu ngực đẫy đà sắp nhảy ra khỏi áo rách, tay còn không ngừng nắm lấy góc áo của hắn, cặp chân trắng nõn liên tục cọ xát người hắn.

Cố Sách nuốt nước miếng, xấu hổ gật đầu.

Tô Phù vui mừng, muốn cởϊ qυầи áo của Cố Sách.

Cố Sách vội vàng ngăn lại, ý bảo Cố Thâm còn ở đây, Tô Phù tức giận lườm Cố Thâm. Mẹ nó! Sao không chết luôn đi, cản trở chuyện tốt của tôi.

Ngay lúc Tô Phù không biết phải làm sao, Cố Sách thì thầm bên tai anh: “Tôi đưa em đến nhà tôi được không?”

Tô Phù không quan tâm hắn đưa mình đi đâu, chỉ cần có thể ăn sạch Cố Sách thì anh nguyện ý. Tô Phù vui vẻ gật đầu.

Cố Sách nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Tô Phù, ngượng ngùng mỉm cười rồi bế Tô Phù về nhà.