Chuông tan học vang lên, Lâm Tinh Nhược nằm bò xuống bàn, cuối cùng cũng kết thúc tiết hóa học chán ghét, thật làm người ta đau đầu.
Giang Tử Nhu ở phía trước quay đầu lại, lén lút nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận không có ai, nhỏ giọng nói: "Tinh Nhược, lát nữa trong nhà thi đấu có trận đấu bóng rổ, chúng ta đi xem nhé?"
Lâm Tinh Nhược không mở mắt : "Nhanh như vậy đã đến lớp chúng ta rồi sao?"
Tuần này trường học tổ chức thi đấu bóng rổ trong khuôn viên trường, đương nhiên trường trung học số 1 Giang An lấy việc học làm trọng sẽ không để những hoạt động này làm chậm trễ việc học của học sinh, các lớp có trận bóng sẽ ra sân để thi đấu, còn các lớp không có vẫn tiếp tục học tập. Nhưng một số nam sinh không cưỡng lại được sức hút của bóng rổ, thường xuyên lén lút trốn tiết tự học đi xem thi đấu, khiến cho nhà thi đấu gần đây bị bao vây đến chật chội.
"Còn chưa đến lớp chúng ta đâu, nhưng tiết sau là tiết tự học, hơn nữa cậu quên rồi sao? Hôm nay là thứ sáu, vừa rồi chính mắt tớ nhìn thấy chị Triệu ra khỏi cổng trường, không ai quản chúng ta đâu."
"Chị Triệu" là giáo viên chủ nhiệm lớp của hai người, theo quy luật các bạn học nắm giữ, sau giờ học thứ sáu hàng tuần, cô ấy sẽ trực tiếp rời khỏi trường học, vừa rồi Giang Tử Nhu ở bên cửa sổ nhìn thấy xe của cô ấy ra khỏi trường.
Lâm Tinh Nhược đột nhiên ngồi dậy, hai mắt sáng ngời, mặc dù cô đối với trận đấu bóng rổ không có hứng thú, nhưng hôm nay điều kiện có thể nói là địa lợi nhân hoà, từ trước tới nay cô chưa bao giờ trốn học nên có chút động tâm, muốn nếm thử độ điên cuồng của tuổi trẻ. Hơn nữa vừa kết thúc tiết hóa học buồn bực, cô cảm thấy chính mình nhất định đã hao tổn rất nhiều tế bào não, không bằng đi ra ngoài thả lỏng tâm trạng một chút, sau đó trở về lại tiếp tục hăng hái học tập!
Theo kế hoạch của Giang Tử Nhu, ngay khi vừa vào học, hai người liền cầm sách vở giả vờ không hiểu bài muốn đến văn phòng hỏi giáo viên, sau đó nhân cơ hội lẻn ra ngoài, trà trộn vào khán phòng của sân bóng rổ.
Sau khi nghe xong kế hoạch tỉ mỉ, Lâm Tinh Nhược bội phục giơ ngón tay cái lên. Giang Tử Nhu, người bạn tốt nhất của cô, người không như tên, tính cách của cô ấy hoàn toàn trái ngược với tên, một chút cũng không yếu đuối, mỗi ngày trong đầu đều có vô số ý đồ xấu.
Chuông vào lớp vang lên, hai người nhìn nhau mỉm cười, bắt đầu hành động.
Đến sân bóng rổ rất thuận lợi, Giang Tử Nhu cười hì hì nói: "Vốn dĩ tớ còn lo lắng trên đường đi sẽ gặp chủ nhiệm khoá, không ngờ một đường lại thuận lợi như vậy, vận khí của hai chúng ta thật sự quá tốt. "
Gần đây ngày nào nhà thi đấu cũng chật kín người, thế nhưng hôm nay lại vắng tanh, trống rất nhiều chỗ ngồi. Hai người cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi xuống hàng thứ nhất, có thể nhìn cận cảnh trận thi đấu.